Nỗi Lòng Người Mẹ : Phim Đặc Sắc Trên Vtv8, Nỗi Lòng Của Mẹ

Gửi con những dòng lan man….lan manCủa thời gian lan man….lan man…..Của cuộc đời …..lan man….lan man.


Con yêu thương khi viết những dòng này mẹ không cố gồng mình lên để xứng đáng là người LẠC QUAN YÊU ĐỜI cũng không hề sợ sệt mang tiếng là người BI QUAN YẾU ỚT. Mẹ chỉ là mẹ với những suy tư chẳng biết đúng, sai, tích cực hay tiêu cực…..chỉ là mẹ, chỉ là trải lòng để tâm hồn nhẹ nhõm mà thôi.

Bạn đang xem: Nỗi Lòng Người Mẹ : Phim Đặc Sắc Trên Vtv8, Nỗi Lòng Của Mẹ

Con có biết không????Những ngày mang thai con là những ngày đầy lo lắng của mẹ và các cô, chú, bác trong cơ quan, chỉ sợ cái dáng đi siêu vẹo của mẹ có ảnh hưởng gì tới con không?????nhưng rồi con đã ra đời trong sự hoàn hảo, trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của mẹ và mọi người. Mẹ còn nhớ như in cái tiếng khóc to tướng của con, cả những ngón tay dài lêu nghêu vừa ra đời đã đưa luôn vào miệng mút chùn chụt…ôi cái thằng chó con đáng yêu của mẹ, mẹ yêu con biết nhường nào…..

*

Con có biết không????khi cảm nhận được một cái búng nhẹ trong cơ thể mẹ, báo hiệu con đã có mặt trên đời mẹ hạnh phúc vô cùng. Thế là từ nay mẹ có con, có chỗ dựa về mọi mặt cho cuộc đời đơn chiếc của mình. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao, đó cũng lại bắt đầu một nỗi lo lắng, một nỗi ân hận cứ âm ỉ, âm ỉ bao nhiêu năm nay trong trái tim mẹ. Mẹ quyết định sinh con và một mình nuôi con mà không nghĩ đến sự ràng buộc một ai. Mẹ thật là ích kỷ phải không con ???!!!! ích kỷ chỉ vì một chút sĩ diện, chỉ vì mong có chỗ dựa dẫm cho bản thân mà mẹ đã bắt con phải chịu nhiều nỗi vất vả, cực nhọc theo số phận của mẹ. Cái điều QUAN TRONG HƠN CẢ mà lúc ấy mẹ lại NGHĨ CHƯA CHÍN CHẮN đó là QUYỀN ĐƯỢC HẠNH PHÚC CỦA CON. Con phải được lớn lên, phải được sự chăm sóc của một gia đình đầy đủ cả bố và mẹ, phải được hưởng hạnh phúc ấm cúng của một gia đình trọn vẹn. Tất nhiên ngoại trừ những đứa con phải sống trong cảnh đổ vỡ tan nát của một gia đình không hòa thuận……

Giá như mẹ có được những ý nghĩ sáng suốt này sớm hơn…..giá như…giá như….

Mẹ thật là dại dột, thật là ích kỷ khi quyết định một mình sinh con và nuôi con…… Mỗi bước chân đi, mỗi quyết định trong cuộc đời của mẹ đều bị chi phối bởi cái tính nóng vội, thiếu chín chắn, thiếu sự sâu sắc của bản thân (mẹ luôn tự trách mình vì điều đó)…..

Nhưng không thể nào thay đổi được cái quyết định nông nổi ấy nữa rồi con ạ.

Chỉ còn một cách duy nhất là dang rộng đôi cánh không lành lặn của mình ra bằng mọi cách che chở cho con, ước ao cho con được hạnh phúc…..

Cái búng nhẹ ấy bắt đầu cho mọi sự lo lắng. Phải làm sao???làm sao??? để một mình chăm sóc, nuôi dạy con thành người tử tế đây?????????? Sinh con không khó, nhưng nuôi dạy con trở thành một người tử tế lại khó khăn hơn nhiều, nhất là trong hoàn cảnh đơn chiếc của mẹ con mình…

Ngày ấy khi biết mẹ mang thai con, Bác Cường của con đã viết một lá thư thật dài gửi vào cho mẹ, dặn dò mẹ phải nuôi dưỡng, chăm sóc cho con lớn lên biết yêu thương, biết cảm nhận những cái đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống chung quanh. Bác bảo chỉ khi biết yêu thương trân trọng những điều tốt đẹp trong cuộc đời con người ta mới có thể vun trồng được lòng nhân ái. Mẹ cố gắng làm theo những gì Bác nói (tất nhiên cũng chỉ được in ít mà thôi).

Cũng như bao người mẹ khác, mẹ đã trải qua những khó khăn, vất vả để chăm sóc cho con. Con cứ thế, cứ thế lớn lên trong tình yêu thương, trong đôi cánh tay dang rộng, chở che của mẹ và cả trong sự yêu thương, đùm bọc giúp đỡ tận tình của tất cả những người bạn tốt ở nơi đây.

Con có biết không???, đã nhiều lần mẹ chở con đi làm thêm với mẹ. Mà sao hồi ấy mẹ lại nhiều ý chí, nhiều cả sự LIỀU đến thế khi mà bỏ con lên cái ghế ngoắc trước gi đông xe, hai mẹ con lúc lắc. lúc lắc đạp xe đi thuyết minh phim. Rồi đến nơi chiếu phim lại đặt con nằm ngủ ở cái bàn sau lưng mẹ, một tay giữ con một tay cầm micro kết hợp vừa nói vừa giở từng trang thuyết minh thật nhanh..thật nhanh…..có những hôm 11 giờ đêm mới về đến nhà. May là những lần ấy đều đi, về an toàn……rồi có cả những hôm xuất chiếu diễn ra muộn mẹ không thể đưa con theo nên đành ru cho con ngủ, khóa cửa rồi đi mà trong lòng như lửa đốt.!!!!! Xin lỗi con, xin lỗi con vì những lần liều lĩnh như thế…….vì mẹ không thể gửi con cho ai được khi mà mẹ đã nhờ vả mọi người quá nhiều không thể cứ phiền phức mọi người hơn nữa…….

Con có biết không????….Những năm tháng ấy sâu thẳm trong tâm can vẫn là nỗi thương con nhức nhối vì có nhiều lúc mẹ đọc được trong mắt con, trong cử chỉ của con sự khát khao tình cảm của một người cha. (Mặc dù bằng một cách nào đó, theo một nghĩa nào đó cha con cũng vẫn ít nhiều quan tâm đến con). Nhưng vẫn chỉ là một sự vá víu không hoàn hảo phải không con….. !!!!!!…… Vì thế mà mẹ đã bằng mọi cách, mọi cách bù đắp cho con và cũng vô cùng nghiêm khắc, lý trí để dạy con nên người. Chắc con hiểu mẹ phải không.

Cứ thế, cứ thế thời gian trôi đi. Mẹ đã nuôi dạy con với tất cả những nhọc nhằn, những yêu thương dịu dàng của một người mẹ và cả sự lý trí nghiêm khắc của một người cha….Những cố gắng ấy của mẹ hình như đã được đền bù phần nào khi con ngoan ngoãn, hiếu thảo, học giỏi luôn luôn hướng thiện và trở thành một con người tử tế…..mẹ tự hào về con, hạnh phúc vì con rất nhiều…..nhưng mẹ vẫn không thể nguôi ngoai nỗi ân hận cứ âm ỉ mãi trong tâm can khi để con sống và lớn lên thiếu vắng tình cảm của một người cha….MẸ XIN LỖI CON, XIN LỖI CON…!!!!!

Những năm đi học con đều là học sinh giỏi mà mẹ không tốn một đồng học thêm, năm cấp 3 còn đỗ vào trường chuyên Lê Quí Đôn, và sau đó đỗ đại học bách khoa. Ra trường con được gọi đi làm ngay. Rồi con gặp được người phụ nữ mà con yêu thương và nên duyên chồng vợ. Tưởng như số phận đã mỉm cười với mẹ, đã bù đắp cho mẹ phần nào những thiệt thòi mà cả cuộc đời mẹ phải chịu đựng. Hạnh phúc vô cùng khi thấy cảnh sum vầy ấm cúng của ba mẹ con, khi mẹ có thêm một đứa con dâu phúc hậu, ngoan ngoãn. Hạnh phúc vô cùng khi chứng kiến con chăm sóc cho vợ từng tý, từng tý kể cả việc con không cho vợ ăn ớt (vì sợ sau này sinh con sẽ có nhiều mụn nhọt)..qua cái cử chỉ ấy mẹ biết con đang khao khát ước mơ có những đứa con của riêng mình biết nhường nào. Những năm tháng ấy là những gì tuyệt vời nhất trong cuộc đời mẹ con mình phải không con…..

Nhưng….. đến cả năm sau niềm mong ước được làm cha nơi con cũng chưa thành hiện thực…..và cả nhà mình thật sốc khi biết rằng con đã bị biến chứng quai bị rất khó có con.

Trời ơi!!!!!!!

Cuộc đời của mẹ, những thăng trầm, những việc làm không tốt của mẹ cũng không phải là ít, nhưng mẹ chưa làm điều gì ác độc đến mức để số phận lại nghiệt ngã với mẹ như thế này…..

Xem thêm: cấu tạo hình ống nan xương ở đầu xương xếp vòng

Mẹ vẫn thường được bạn bè phong cho cái chữ “sống có nghị lực” vì mẹ cứ LÙI LŨI bước trong đời bằng 1,5 chân thôi mà chưa hề than thở gì về cái sự bất hạnh ấy của bản thân cả. Nhưng mẹ không thể chịu đựng nổi trước bất hạnh của các con. Khổ sở vô cùng, đau đớn vô cùng vì bất lực không làm được điều gì cho con!!!!!!mẹ cố quên đi rất nhiều những giây phút, những tâm trạng buồn khổ của mẹ con mình, nhưng không thể. Lại cơm chan nước mắt, nước mắt chan cơm cố gắng để TỒN TẠI với một nhiệm vụ còn nặng nề hơn đó là phải làm chỗ dựa tinh thần cho hai con, không được ngã quỵ để hai con đỡ vất vả. Và không biết từ lúc nào mẹ đã trở thành diễn viên tài năng: khi vật vã khóc than lúc các con đi làm, khi lại cười tươi rói để đón các con…kể từ khi biết các con như thế mẹ đã luôn luôn phải sống trong tâm trạng đau đớn…mẹ chỉ là kẻ yếu ớt, nhu nhược phải không con…………………………..vì mẹ cảm thấy càng lớn tuổi thì cái sức chịu đựng trong mẹ càng kém, mẹ càng yếu đuối hơn, hay khóc hơn, hay suy nghĩ dày vò nhiều hơn……mẹ vẫn đang mò mẫm, mò mẫm mà chưa thể làm thế nào để tâm hồn mình nhẹ nhõm, thanh thản một chút đây ??????!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thế rồi bắt đầu một cuộc chiến đấu với sự xoay xỏa của rất nhiều những món ăn, những bài thuốc mà mẹ con mình đã sử dụng, chạy cả lên bà lang ở Mường Lát Thanh hóa lấy thuốc, xuống cả thầy thuốc đông y nổi tiếng Phú Lâm ở Vĩnh Long……cũng không ăn thua…..và cả những đợt nhờ sự can thiệp của y học nữa……Số phận vẫn chưa mìm cười với các con…….hành trình tìm kiếm hạnh phúc được làm cha, làm mẹ của các con vẫn còn ở phía trước với nhiều khó khăn chồng chất….Vẫn cứ phải hy vọng, hy vọng mà chiến đấu, chiến đấu thôi phải không các con?

Mẹ biết những bất hạnh như thế này trong cuộc đời không phải là ít, và bây giờ mẹ con mình cũng lại là một phần trong đó. Cố lên, cố lên và cố lên……..

Giá như (lại giá như) mẹ rất ghét từ “giá như” nhưng lại phải luôn dùng đến nó. Giá như mẹ có sức khỏe để có thể làm được một việc gì đó để bớt phải suy nghĩ. Nhưng không, hàng ngày, hàng ngày mẹ vẫn phải sống như tù giam lỏng trong ngôi nhà yên tĩnh mà âm thanh nhiều khi chỉ là tiếng la hét con đến chói tai của người hàng xóm, tiếng rao đều đều của những người mua ve chai hay của những người bán bắp rang…..thế đấy những âm thanh đó cứ quay vòng….quay vòng….quay vòng….quay vòng. Nhiều lúc mẹ mệt mỏi vô cùng, và mẹ lại phải cố gắng…..cố gắng..và….cố gắng …… mẹ chỉ còn biết lảm nhảm nói chuyện với LU Già, hoặc lắng nghe cái âm thanh ồn ào của lũ chim hót ríu ran trên cây, hoặc chăm chú nhìn gia đình chim sẻ đang chăm chút cho nhau để lấy lại cân bằng để có sức mà mỉm cười đón đợi các con đi làm về……..

Mẹ biết trong cuộc đời còn biết bao nhiêu số phận bất hạnh hơn mẹ con mình rất nhiều, nhưng chả lẽ có thể nhẹ nhõm hơn khi so sánh những nỗi bất hạnh ấy ư? Mẹ chỉ thấy thêm buồn vì cán cân của những số phận kém may mắn lại thêm chĩu nặng mà thôi…..

Mẹ cũng biết Ai cũng có những điều phiền muộn chất chứa trong tâm can. – Ai cũng cố gắng gom nhặt tất cả những phiền muộn ấy bắt nó ngủ yên trong một góc khuất của tâm hồn. Nhưng con ơi lúc này cái nỗi phiền muộn ấy đang khóc toáng lên trong tâm hồn mẹ, nó phình to như một quả bóng căng tròn mà phải tìm cách cho nó xẹp bớt để có sức mà tồn tại….tồn tại….tồn tại….

Mẹ cũng biết rằng có buồn bã đau khổ thì cũng chẳng giải quyết được gì cả, nhưng có một người mẹ nào lại có thể bình thản trước nỗi đau của con cái mình hả con???

Mẹ cũng biết rằng hình như mỗi cuộc đời đều có mã số riêng phải biết nâng niu cái mình có và bằng lòng với nó….nên phải an phận thôi…. mẹ có thể an phận với chính cuộc sống của mình nhưng số phận của các con làm sao mẹ có thể an phận được đây????????????!!!!!!!!!!!

Mẹ biết cũng có nhiều người nói hãy đơn giản cuộc sống đừng phức tạp nó lên vui hay buồn là do mình quyết định????đúng không quan niệm ấy???….chẳng lẽ sự bất hạnh của gia đình thiếu hụt tiếng bi bô của trẻ thơ lại làm ta có thể vui sao?????????????

Có lẽ đây là lần đầu tiên mẹ gửi tới con những suy tư, những trăn trở của mẹ như một lời xin lỗi vì đã để cho con phải hứng chịu nhiều nghiệt ngã thế này. Vì mẹ biết rằng con đã trưởng thành, đã đủ chín chắn để hiểu mẹ, một chút trải lòng cho nhẹ nhõm…..không biết việc làm này có đúng hay không??????????????

Đã 5 năm nay mẹ thường sống trong những tâm trạng như vậy….cứ mỗi lần thất bại của các con mẹ lại như chìm sâu trong một nỗi đau đớn, dày vò…..rồi lại cố ngoi lên…..ngoi lên..để….tồn tại….tồn tại……

Người ta thường bảo hãy hét to lên để giảm bớt căng thẳng trong tâm hồn, nhưng không có điều kiện để hét nên mẹ đành THAN THỞ MỘT CHÚT, MỘT CHÚT thôi để nguôi ngoai………….

Rồi vẫn phải MÌM CƯỜI mà sống tiếp…vẫn phải là những kép Tư Bền, vẫn phải tự răn mình: Dù là.. cười lừa, cười dỏm, cười ngoa….hãy cười lên nhé để bạn gần xa an lòng…..

Vẫn phải là những ngày chiến đấu với mọi sự mệt mỏi cả về thể xác và tâm hồn……vẫn ăn uống khi không muốn, vẫn nghe nhạc, đọc thơ, ngắm tranh cho tâm hồn thanh thản….vẫn…..vẫn…..vẫn và vẫn…..

Và con thấy đấy có người lâu ngày mới gặp lại mẹ họ còn khen mẹ trẻ hơn thời đi làm……ĐÓ LÀ THÀNH TÍCH ĐÁNG KHUYẾN KHÍCH CỦA MẸ PHẢI KHÔNG CON.

Xem thêm: bài mẫu thu hoach về đổi mới phong cách thái độ phục vụ trong ngành y tế

ĐẶC BIỆT nhìn vợ chồng con, hạnh phúc, quấn quít thương yêu nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc đời mẹ cảm thấy thật ấm lòng và có thêm nghị lực để sống, để hy vọng vào những điều tốt đẹp dành cho các con trong tương lai.

Vài dòng lan man….lan man gửi con cũng làm cho cái góc khuất trong tâm hồn mẹ – cái quả bóng căng tròn tức tưởi đã bắt đầu xẹp xuống rồi đấy…….

Mẹ con mình lại hy vọng, hy vọng và tìm kiếm, tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc đời phải không các con.