THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU ẮT SẼ THẲNG NGHĨA LÀ GÌ

  -  

Trong văn hóa truyền thống Nước Trung Hoa xưa, thành ngữ: “Liễsầm uất hoa minh” thông thường gồm ý niệm ý muốn nói rằng: lúc trước góc nhìn thấy tình huống không thể đường tiến nữa, thì đùng một phát mở ra chuyển biến cùng hy vọng bắt đầu xuất sắc đẹp hơn, cũng tựa như vào thực trạng khốn khó khăn nhưng kiếm tìm thấy được lối thoát hiểm thênh thang vùng phía đằng trước vậy.

Bạn đang xem: Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng nghĩa là gì


Điển cụ kể lại rằng, câu thành ngữ trên gồm liên quan mang đến bài thơ Đường “Du Sơn Tây thôn” của tác giả Lục Du – một văn nhân danh tiếng thời Nam Tống.

Lục Du sinch thời cũng là một trong những nhân sỹ yêu nước. Ông từng giữ lại chức quan bên dưới triều Nam Tống, gồm chủ trương kiên quyết chống Kyên ổn, nhưng lại lại ko được triều đình chấp thuận. Trái lại, ông còn bị triều đinc tước đoạt mất chức quan liêu. Bất khoái chí, Lục Du trở về cụ hương thơm trên vùng Sơn Âm (ni ở trong thị trấn Thiệu Hưng, thức giấc Chiết Giang, Trung Quốc), chỉ ngồi xem sách qua ngày và vui trúc cùng với vấn đề du sơn ngoạn tdiệt.

Một ngày tê, Lục Du đi chơi xa, quá qua con phố tất cả non gồm nước, đi được rộng tía canh giờ đồng hồ thì thấy sản phẩm càng ngày thưa thớt. khi ông trèo lên một sườn núi dốc pngóng tầm mắt nhìn ra xa thì chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tương tự như không thể đường đi nữa vậy. Trong thời điểm này ttránh đã xế chiều, tuy vậy Lục Du vốn tính cương cứng nghị, lại đắm đuối phượt buộc phải nhất định không thích quay đầu.

Thi nhân bèn cđọng men theo sườn núi mà đi về phía đằng trước, được vài trăm bước, rẽ qua một góc núi tạ thế thì đùng một cái Lục Du phân phát hiện tại mở ra trước tầm đôi mắt một thung lũng xinh xắn, trù phụ vô nsát. Nằm tại chính giữa thung lũng tất cả một thôn xóm nhỏ, nghỉ ngơi vị trí ấy: hoa đỏ liễu xanh, cảnh quan sáng chóe thanh bình, hệt như cõi bồng lai tiên chình ảnh trong thần thoại cổ xưa vậy.

*

Trsinh sống về nhà, Lục Du gồm tuyệt hảo sâu sắc cùng với chuyến đi tản cỗ xa này, bắt đầu nhân nhã hứng đó mà biến đổi một bài xích thơ theo thể Thất ngôn Đường luật: “Du Sơn Tây thôn”, trong các số ấy bao gồm nhị câu:

Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộLiễu ám và sầm uất hoa minch hựu duy nhất thôn”

Tạm dịch nghĩa: Núi cho nước tận ngờ không còn lối, láng liễu hoa tươi lại một làng). Ý tđọng là: giữa chình ảnh núi non điệp trùng, sông ngòi dằng dịt, tưởng như không thể lối đi nữa, thì tự nhiên sống ngay trước đôi mắt phân phát hiện tại thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh non bao gồm khóm hoa tươi tắn rực rỡ tỏa nắng nhan sắc màu sắc cùng còn có một thôn ấp tkhô hanh bình, yên ả.

Đây là nhì câu thơ tả chình họa ngụ tình, ý trên ngôn nước ngoài, ẩn chứa nội hàm và triết lý cực kỳ thâm thúy, được không ít tình nhân mê say cùng ngợi ca hàng nghìn nngốc năm vừa qua. Đồng thời hình hình họa thơ: “Liễu ám và mờ mịt hoa minh hựu tốt nhất thôn” cũng đi vào kho báu điển nắm, thành ngữ của văn hóa truyền thống Nước Trung Hoa cùng được truyền tụng rộng rãi vào dân gian.

Sau phía trên mời quý người hâm mộ hưởng thụ ngôn từ phiên bản phiên âm và dịch nghĩa của bài xích thơ:

Phiên Âm:

Du Sơn Tây Thôn

Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,Phong niên lưu khách túc kê đồn.Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,Liễu ám hoa minch hựu độc nhất xóm.

Xem thêm:

Tiêu cổ tầm nã tuỳ xuân xã cận,Y quan giản phác cổ phong tồn.Tòng kyên nhược hẹn thong dong quá nguyệt,Trụ trượng vô thì dạ khấu môn.

Tạm dịch:

Ctương đối xóm Sơn Tây

Chớ chê rượu đục ở trong nhà nông,Mùa được, lợn con gà mời khách mừng.Trùng điệp giang sơn ngờ hết lối,Âm u hoa liễu lại một làng mạc.

Trống tiêu hối thúc xuân vui tới,Trang phục 1-1 sơ tục cũ còn.Nếu được vui ung dung nlỗi nhẵn nguyệt,Đương đêm phòng gậy cho tới đầu làng.

Bài thơ không chỉ là nói lên cái chí khí của bậc văn nhân khoác khách hàng “lánh đục tìm trong” mà còn biểu lộ trọng điểm hồn nhân hậu thuần phác của một nhỏ fan khôn xiết trí huệ, biết trọng cái đẹp, cái thiện, trọng người cùng trọng đời:

“Chớ chê rượu đục của phòng nôngMùa được lợn gà mời khách mừng”

“Chớ chê” thì có nghĩa là buộc phải khen rồi! Thi nhân khen “rượu đục” ở trong phòng nông do ông ko số đông cảm giác được vị ngon của loại thứ rượu đế bình dân “chạp xoàng” ấy, hơn nữa cảm được tấm lòng hiếu khách, hết lòng chân chất của các fan dân thôn xóm quê mùa bình dị: “Mùa được lợn gà đãi khách mừng”.

Vẫn là tiếp đón khách bởi các thứ cây nhà lá sân vườn kia thôi, không sử dụng, mà lại cũng không tồn tại cao lương mỹ vị, nhưng lại bao gồm dòng cung biện pháp tiếp đãi giản đối chọi thuần phác hoạ này lại khôn cùng phù hợp với một con bạn đã từng “Lúc tthấp đeo gươm mọi tứ trời; Già về thôn học tưới vườn cửa chơi!” nlỗi Lục Du.

Tầm cao trí huệ của vị thi sỹ danh nhân tăm tiếng thời Nam Tống này còn được biểu đạt sinh hoạt cốt biện pháp tìm tới nguồn gốc, tìm về gần như quý hiếm văn hóa truyền thống cuội nguồn thuần chân thuần thiện, được bảo đảm và nụ cười qua phần lớn nét trẻ đẹp, phong tục tập tiệm vào dân gian – nhưng ông biết đó new thực thụ là thuần phong mỹ tục:

“Trống tiêu dục giã xuân vui tớiTrang phục đối kháng sơ tục cũ còn”…

Còn tiệc tùng, lễ hội dân gian, còn tiếng trống, giờ đồng hồ tiêu rộn rã của ngày xuân, còn phần đa trang phục đối chọi sơ nhưng vẫn giữ lại được nét thuần hậu thánh khiết, không biến thành lối sống tất bật, chộp đơ team vết phồn vinh tạo cho ô tạp… thì “tục cũ còn”. “Cũ” mà không còn xưa cũ, “cũ” nhưng mà rộng tín đồ, rộng đời thì đó new chính là tinch hoa văn hóa truyền thống lịch sử.

Xem thêm:

Chẳng buộc phải fan xưa vẫn nói: “Ôn gắng tri tân” kia sao, không có loại cũ có tác dụng nền thì làm sao cơ mà có mẫu bắt đầu mang đến được. Nhưng con tín đồ ta xưa hiện nay đã quen: “Có new nới cũ” mất rồi! Bởi vậy nên chiếc “mới” tê bắt đầu không tồn tại nền, bắt đầu chông chênh, kỳ lạ lắm! Hay có thể nói đó chính là cái “mới” tụt lùi, không tân tiến vậy.

Phải chăng ngay từ bỏ thời kỳ lịch sử dân tộc xã hội thời trước đó, Lục Du sẽ nhanh chóng nhìn nhận ra điều này. Và với cùng một người dân có trung bình nhìn cực kỳ xuất, phóng khoáng nhỏng Lục Du thì ccỗ ván quy ẩn chưa phải do bất đắc chí mà lánh tín đồ, lánh đời mà lại là bay xa vùng ganh đua, ồn ã, dung tục để trsống về với lối sinh sống thanh hao tao, nhàn hạ, là sinh sống nơi thiên hạ mà thoát tục:

“Nếu được vui nhàn như láng nguyệt,Đương đêm kháng gậy mang đến đầu thôn”…

Đây cũng chính là giải pháp “lui về” và lại sẽ khoái lạc vô cùng xuất vậy. Bởi ông sẽ vượt gọi cái lẽ được – mất, gàn – khôn ngơi nghỉ đời rồi! Và đó hợp lý cũng chính là cách nghĩ về, quan điểm, phương pháp sinh sống tkhô hanh bay, rộng bạn của rất nhiều bậc cao nhân thánh thiện triết thông kyên ổn bác bỏ cổ xưa nay. Chẳng yêu cầu danh khả năng xuất trời Nam – Nguyễn Bỉnh Khiêm đương thời cũng đã từng có lần viết: “Ta gàn ta kiếm tìm nơi vắng vẻ; Người khôn người mang lại vùng lao xao” kia sao!

Quay quay trở về cùng với hai câu thơ: “Sơn cùng tbỏ phúc nghi vô lộ; Liễu ám và mờ mịt hoa minh hựu nhất thôn” đang đi vào điển cố. Phải chăng Lục Du hy vọng nhắn gửi tới hậu nhân một thông điệp chân, thiện tại nhưng ẩn chứa được nhiều nội hàm xâu xa. Khi các bạn gặp mặt gần như cthị xã không vui, không phải như ý, ko toại nguyện, thậm chí còn là lâm vào hoàn cảnh tưởng như túng bấn, tuyệt vọng, không cửa sinh thì cũng chớ ảm đạm, sờn, lùi bước mà hãy cđọng xuất trung tâm, xuất niệm tiếp tục, bước tiếp, tiến tiếp về vùng trước xem sao. Lúc đó ko chừng phía đằng trước đôi mắt các bạn sẽ xuất hiện một con phố bắt đầu, một cửa sinh bắt đầu, một khoảng cao new thênh thang hy vọng cùng chan chứa ánh sáng của niềm hạnh phúc. Và lúc ấy bạn sẽ mỉm mỉm cười mà phân phát hiện ra rằng: “Liễu ám hoa minc hựu tuyệt nhất thôn”…