Du già sư địa luận

  -  

Sau khi đức Phật nhập Niết bàn, ma sự vạc khởi tơi bời, cỗ phái tnhóc con chấp nhau nổi dậy cùng phần nhiều chấp trước về hữu loài kiến.

Bạn đang xem: Du già sư địa luận


Nói luận này do gồm nhì duyên: Một là, do ý muốn giáo pháp vô thượng của Như Lai được trụ thọ trên trần thế. Hai là, bởi sự tác dụng, an lạc, đồng đẳng của những thơ mộng.
Lại bao gồm nhì dulặng, cần nói luận này: Một là, do thánh giáo của Như Lai nlỗi nước cam lộ đã trở nên ẩn một, ni nhớ nghĩ, gom góp lại với tạo cho nó thêm mngơi nghỉ tỏ. Giáo pháp như thế nào không bị ẩn một, cần sử dụng sự vấn đáp với quyết định chắt lọc, tạo nên giáo pháp ấy được thịnh trị hơn. Hai là, vày không còn thảy bọn chúng sinc vào lãng mạn giới: Loại gồm chủng tính (phân tử giống của giác tính), từng các loại hầu hết y vào bậc của mình, tu những pháp thiện xuất thế, được đạo quả cha quá <5>, thoát ra khỏi vòng sinh tử. Loại không tồn tại chủng tính, y vào nhân, thiên thừa, tu các điều thiện nay trần thế, được đạo quả nhân thiên, thoát ra khỏi ác thú.
Lại tất cả nhị duim, bắt buộc nói luận này: Một là, hoặc có nhiều tín đồ nói về “Không”, cơ mà không phải liễu nghĩa ghê. Nhỏng họ nói đến lượng tính, chấp chặt vào vấn đề gạt bỏ tất cả pháp là “Không”. Tất cả số đông đáng ghét và phòng trái cùng với “hữu giáo”, làm cho họ, tùy thuộc vào sự liễu ngộ các pháp hữu tướng mạo, quăng quật tư tưởng “Không”, để giải đông đảo mật ý của kinh. Hai là, lại có rất nhiều bạn nói tới “Hữu”, cơ mà không phải liễu nghĩa khiếp. Nhỏng chúng ta nói tới lượng tính, chấp chặt vào “Hữu”, toàn bộ hầu hết ngán với sợ hãi về “Không giáo”, để cho chúng ta, phụ thuộc vào sự liễu ngộ các pháp vô tướng, vứt tư tưởng “Hữu”, để lý giải mật ý của tởm.
Lại gồm hai duim, phải nói luận này: Một là, vì mong thành thựu chủng tính Bổ đặc già la <6> của Bồ Tát, nương vào giáo nghĩa Đại quá, trùm khắp văn uống, nghĩa, hành, trái của những Thừa, ra đời trí thiện tại xảo phương tiện đi lại, ngừng không còn thảy hầu hết cphía, tu không còn thảy những pháp thiện tại, hội chứng đạo Bồ đề của Phật, cho dù cho tới thuộc tột đời vị lai, Việc lợi mình, lợi tín đồ, vẫn không lúc nào dừng vứt. Hai là, do mong thành tích chủng tính Nhị quá <7> và không tồn tại chủng tính Bổ sệt già la, cũng nương vào giáo nghĩa Đại quá, khiến cho vnạp năng lượng, nghĩa, hành, trái trong những vượt của chính mình, có mặt trí thiện tại xảo phương tiện, chấm dứt phiền đức não cphía, dẹp hồ hết vật dụng ngăn bịt, buộc ràng, tu phần thiện tại pháp chỗ bản thân, triệu chứng được đạo trái vị trí Thừa của chính bản thân mình với thoát khỏi các ác thú trong tía cõi. <8>
Lại có nhì dulặng, đề nghị nói luận này: Một là, hoặc bao gồm người có tập khí <9> từ kiếp trước bắt buộc ra đời vô tri, băn khoăn, điên đảo, chấp trước vào tà đạo, ngoại đạo, tâm lượng nhỏ dong dỏng, thiếu tín nhiệm tưởng, ko làm rõ Đại quá. Nay ước ao mang lại chúng ta đưa ra quyết định lìa ngoài điên đảo phải minh bạch rành rọt pháp tướng tá Đại vượt, khiến cho chúng ta sinh trung ương tín giải. Hai là, có fan nghe những khiếp, dẫu vậy nặng nề phát âm được phần đông ý thụ chuyên sâu của tởm, chổ chính giữa họ mê loàn, sinh ra chê bai, thiếu tín nhiệm. Nay ao ước đem về công dụng mang đến họ, cần khôn khéo khai thị, khiến cho bọn họ sinh trọng tâm tín giải.
Lại gồm nhì duim, đề xuất nói luận này: Một là, vị mong mỏi cho người cần cù tu hành lợi lạc, nên góp nhóp phần nhiều pháp nghĩa quan trọng, rộng thoải mái trong những khiếp lại và phân minh, bàn giải một giải pháp qua quýt. Hai là, do mong cho người tốt tmáu pháp được lợi lạc, buộc phải thảo luận rộng lớn, mỗi từng pháp, knhị thị ra vô biên nghĩa lý không nên biệt.
Lại gồm nhị duyên ổn, đề xuất nói luận này: Một là: vày ước ao mnghỉ ngơi tỏ thực tướng mạo <10> cửa những pháp, nên tất cả sự hỏi đáp cùng đưa ra quyết định tuyển lựa nhằm lập bắt buộc chủ yếu luận. Hai là, do hy vọng bài trừ không còn thảy vọng chấp, bắt buộc gồm sự vấn đáp, quyết chọn, đả phá tà luận.
Lại gồm hai duyên, đề nghị nói luận này: Một là, vị ước ao bày rõ về tình tất cả, lý ko của tính Biến kế sngơi nghỉ chấp <11>; lý bao gồm, tình không của tính Y tha khởi <12> và tính Viên thành thực <13>, khiến cho những người tu vứt sự chấp trước về tăng, ích, tổn định, bớt. Hai là, vị ước ao bày rõ sự không nên biệt về đạo lý trần gian, triệu chứng được pháp môn win nghĩa, khiến cho loài kiến giải của tín đồ tu về nhị đế <14> không trở nên điên hòn đảo.
Lại tất cả nhị duim, đề xuất nói luận này: Một là, do ý muốn knhị xiển nhì các loại lý môn là tùy chuyển và chân thực, khiến cho người ta biết được pháp giáo của nhị tạng, tam tạng <15> không phòng trái nhau. Hai là, vì ước ao knhị xiển bốn các loại lý môn là nhân duyên ổn, duy thức <16>, vô tướng cùng chân như, khiến cho cho người tu về cửa hàng hành biết gồm sự sai biệt.
Lại gồm nhị dulặng, bắt buộc nói luận này: Một là, thị hiển thị chình ảnh giới không nên biệt, khiến cho tất cả những người ta biết được sự sai biệt về trường đoản cú tính, tướng tá trạng cùng ngôi vị của các pháp. Hai là, thị hiện ra sự tu hành sai biệt, khiến cho người ta biết được đạo trái phương tiện đi lại, cnạp năng lượng bản không nên biệt của tam thừa.
Mọi nhiều loại vào hầu hết duim cần làm cho, được trình bày nlỗi trên, đầy đủ hiểu được, các nhiều loại dị ttiết vào gớm, luận trên mọi chỗ, đầy đủ là bài toán phải làm cho của luận này.
Từ thời vô thủy cho đến thời nay, các loại lãng mạn đối với thực tướng tá vào không còn thảy pháp xứ đọng, phần lớn chần chờ, ngờ vực, điên đảo, thiên chấp, khởi ra các phiền hậu óc, hiện ra nghiệp hữu lậu, bị luân hồi trong những năm thú <17>, chịu đựng cha đại khổ <18>. Đức Nlỗi Lai ra đời, tùy thuộc vào chỗ tương thích, sử dụng phương tiện nói tới thực tướng trong số diệu pháp xứ, để cho hết thảy hữu tình biết không còn thảy pháp rất nhiều như thị, nlỗi thị không, nên phi hữu; nlỗi thị, nlỗi thị hữu, bắt buộc phi ko. Hiểu suốt các pháp là phi không, phiếm. Xa lìa số đông ngờ vực, điên hòn đảo, thiên chấp, tùy thuộc vào chủng tính, tức thì tại địa điểm ấy, vạc khởi ra sự tu hành. Tu hành dần dần vừa đủ, phụ thuộc vào vị trí ứng đúng theo, diệt hẳn được gần như chướng ngại, được tam Bồ đề <19> và triệu chứng được sự an vui tịch diệt.
*

Sau khi đức Phật nhập Niết bàn, ma sự phạt khởi tơi bời, bộ phái trực rỡ chấp nhau nổi dậy với phần nhiều chấp trước về hữu con kiến. Bồ Tát Long Mãnh là tín đồ vẫn hội chứng được Cực Hỷ Địa <20>, góp nhóp “vô tướng mạo không giáo” của Đại vượt, tạo nên sự cỗ luận Trung Quán, kê cứu giúp và có tác dụng khác nhau phần nhiều nghĩa chân yếu hèn, để trừ bỏ hữu con kiến của không ít tín đồ chấp trước. Các vị Đại luận sư như Thánh Đề Bà <21> tạo thành cỗ Bách Luận, để không ngừng mở rộng đại nghĩa.
Lại có bọn chúng sinc chấp trước về “không kiến”. Bồ Tát Vô Trước <22> là bạn đã triệu chứng được Pháp Quang Định, vẫn đăng vương vị Sơ Địa, được đại thần thông, phụng sự đức Đại Từ Tôn Di Lặc, thỉnh Ngài nói ra bộ luận này. Bộ luận này, ko lý làm sao là không thấu cùng, không sự làm sao là ko trong cả hết, không văn như thế nào là không lý giải, không nghĩa nào là ko bàn rõ, bất ngờ vực làm sao là không trừ vứt, không chấp trước làm sao là không phá sạch, không hành nào là ko tu tập, không quả làm sao là không bệnh đắc. Chính vị Bồ Tát, khiến cho chình ảnh, hành, quả của những Thừa hầu như được thiện xảo, siêng tu đại hạnh, hội chứng đại người thương đề, vì mọi hữu tính, nói ra hầu như lời không có điên hòn đảo. Và ngài lại vì những Thừa khác, tạo nên bọn họ nương vào tự pháp, tu theo phần hành khu vực bản thân cùng chứng được đạo trái vị trí Thừa của bản thân.
Danh nghĩa của chính nó gắng nào? Các pháp download của hết thảy Thừa, Cảnh, Hành, Quả, phần đa Hotline là Du Già. Vì không còn thảy bọn chúng đều sở hữu nghĩa tướng mạo ứng, phương tiện đi lại thiện xảo.
Chình ảnh Du Già là không còn thảy cảnh không tồn tại tính điên đảo, không tồn tại tính phòng trái nhau, mà lại nó gồm tính xuất xắc tùy thuận, tính Xu thế cứu giúp cánh, cùng phù hợp với lý giáo chân chính. Nó tương xứng cùng với hành với trái.
Tên Du Già và chình ảnh Du Già, Mặc dù thông suốt không còn thảy, tuy vậy trong các tởm luận, tùy cơ nghi, theo pháp tướng tá, đề nghị có khá nhiều thuyết khác nhau. Hoặc gồm bạn nói tới tư trang bị đạo lý của những pháp, Call là Du Già, tức là chức năng, tiệm chiếu, đối đãi với bệnh thành sự trang bị như vậy. Nó tổng nhiếp đáp hết thảy đạo lý chân chính. Hoặc gồm bạn nói nhị mươi tứ “bất tương ứng hành” <23> là Du Già, vày chúng có nhân quả tương ứng, không kháng trái nhau. Hai tmáu trên đều coi như là phần quyết trạch, những nơi đã giải tmáu rộng thoải mái. Hoặc gồm bạn nói, tạp lây nhiễm, tkhô hanh tịnh, vô tính là Du Già. Vì nó tất cả tính cách bỏ trái, vừa lòng thuận làm buổi tối chiến thắng, nlỗi Đại Phạm Văn uống Khế Kinc đang nói.
Các vị sư trong phái Du Già quán chiếu, không có chút pháp làm sao rất có thể làm cho sinc với có thể làm cho khử. Cũng không tồn tại chút pháp như thế nào rất có thể mong mang lại triệu chứng đắc và hy vọng được hiện nay cửa hàng. Nghĩa là so với “hành” vào không còn thảy pháp tạp truyền nhiễm, vô tính vào Du Già, tiệm chiếu, không tồn tại chút ít pháp như thế nào có thể khiến cho sinh cùng hoàn toàn có thể làm cho khử. Và so với “hành” vào không còn thảy pháp tkhô nóng tịnh vô tính trong Du Già quán chiếu, không tồn tại chút pháp làm sao có thể ao ước mang đến hội chứng đắc với ao ước được hiện nay tiệm. Hoặc có bạn nói cứu vớt cánh tkhô giòn tịnh chân như là Du Già, bởi bọn chúng khớp ứng cùng với hết thảy công đức vào chân lý buổi tối cực, nhỏng trong Kinh Nhập Lăng Già vẫn nói.
Nếu tiệm chơn huệ, trừ bỏ phân minh, xa lìa dấu nhơ, không có năng thủ cũng không tồn tại ssinh sống thủ, không tồn tại cổi, không có buộc, lúc đó ở vào định vẫn thấy được Du Già, cơ mà không còn lo nghĩ về, nghi ngại. Trong tởm Đại Nghĩa nói xuất phát từ 1 pháp tăng mang đến một trăm pháp, những Gọi là Du Già, vì chưng pháp môn Tuy riêng, nhưng mà nghĩa ko trái nhau. Trong gớm Quảng Nghĩa nói, uẩn, xứ, giới, dulặng khởi, đế <24> hồ hết Gọi là Du Già, do nó nức hiếp hết thảy cơ nghi, cảnh thuận.
Nlỗi cầm cố, trong số khiếp luận nói không còn thảy chình ảnh phần lớn là Du Già, vày nó tóm thâu khá đầy đủ tư tính <25> thuận với tư pháp <26>.
Hành của Du Già là hết thảy hành tướng tá mọi thuận nhau, hợp bao gồm lý, thuận chủ yếu giáo, tiếp cận chủ yếu trái Gọi là Du Già. “Hành” của Du Già này Mặc dù thông với các “hành” không giống, tuy vậy trong những gớm, luận, tùy cơ của các pháp tướng tá nên có tương đối nhiều thuyết khác nhau. Nhỏng trong khiếp Du Già Sư Địa bàn, chủ yếu tu những hành là Du Già, vì nó thâu nhà hiếp không còn thảy hành tướng tương xứng. Trong tởm Nguyệt Đăng nói, tu bố mươi bảy ý trung nhân đề phận pháp <27> là Du Già, vày trong này so với hết thảy quả với hành hầu hết thuận nhau, chỉ ra rằng về tối thắng.
Trong kinh Đại Phân Biệt Lục Xđọng bàn, tuyến đường tải của Sa ma tha, Tỳ chén bát xá na <28> bình đẳng là Du Già, vì chỉ tiệm như vậy là chủ của phần đông hành tướng tá. Trong khiếp Hải Tuệ nói, tam ma địa <29> là Du Già, bởi vì trung khu trụ phân phát ra hành siêu khỏe khoắn. Luận Hiển Dương nói, bốn pháp: tín, dục, phương tiện đi lại, tinch tiến là Du Già; tác ý hoặc trí nói là phương tiện đi lại. Bốn pháp ấy thông với nhau có mặt hết thảy hành. Văn uống Slàm việc Thành Địa tạo thành chín đạo <30> hotline là Du Già, vì chưng hội lý trừ hoặc, quả vị thù win hiếm hoi.

Xem thêm: Triết Lý “ Tính Không Trong Phật Giáo, 503 Service Not Available


Tại thế gian hay xuất trần gian nỗ lực tu hành ko gián đoạn trên con đường giải thoát, thẳng tiến trong tứ rứa nhu nhuyễn. Tu Sở Thành Địa, nắm thâu các tuyến phố đối trị trong sự tu tập là Du Già, ví nó tạo nên sự yếu hèn lược, tổng quát về vấn đề tu. Có địa điểm nói về việc tương tác với các địa bị nhà hiếp nằm trong vào vô điên đảo trí call là Du Già, vì vào hành tướng mạo tương tác với những pháp của các địa, trí không điên đảo là thù win. Có nơi lại nói, phương tiện thiện xảo, hoặc chỉ phương tiện điện thoại tư vấn là Du Già, vì tác ý cùng trí phát khởi ra hành là hơn cả, hoặc là chỉ dồn phần tối sơ phát ngộ là hơn cả. Trong gớm Công Đức Thực Tính nói, những dulặng khởi ra quán là Du Già, vị duyên khởi ra cửa hàng trí, đối vấn đề khôn xiết xuất sinc tử là tất yêu.
Trong Kinc Chính Hạnh nói, tám bỏ ra Thánh đạo nhỏng chủ yếu kiến v.v... là Du Già, vị chúng đạt tới mức thành Niết bàn, hạnh này là hơn hết. Kinc Tỳ Nại Gia nói, tu giới v.v... là Du Già, do giới, định, tuệ học tập là nhân thù thắng. Trong Kinch Đại Nghĩa nói, tu không còn thảy hạnh phận vị sai biệt của trần thế với xuất trần gian, rất nhiều là Du Già, vị giai vị bao gồm hạnh thuận chung ý. Và như thế hồ hết là nói tầm thường về sự việc tu hành của Tkhô nóng Vnạp năng lượng Điện thoại tư vấn là Du Già, vì chưng vào sự tu hành triệu chứng ngộ phổ biến của Tam quá, đấy là hơn cả.
Trong Kinh Tuệ Đáo Bỉ Ngạn nói, tiệm không, tác ý là Du Già, vày phát khởi công hạnh lớn lao, đây là hơn cả. Nhỏng vào khiếp cơ gồm nói, Bồ Tát bao gồm đại Du Già là “không, tác ý”. Bồ Tát vì ko tác ý ấy, không xẩy ra sa xuống Tkhô cứng Vnạp năng lượng địa và Độc Giác địa, cho đến có thể đạt tới mức nơi tkhô cứng tịnh quốc độ chỏng Phật. Trong tởm tê lại nói tới Bát Nhã Ba La Mật Đa, gọi là “Thắng Du Già”, vày nó lãnh đạo sự tu hành về Đại thừa cùng đó là thù chiến hạ. Như tởm tê nói, pháp sở hữu của Bồ Tát trong các Du Già, Tuệ Độ Du Già là về tối thượng, tối chiến thắng. Trong ghê còn nói rộng lớn hơn thế nữa là “vô đẳng đẳng” <31>. Tại sao? Nhỏng nuốm hiểu được, Bát Nhã Ba La Mật Đa là pháp Du Già vô thượng. Chỗ khác lại nói, địa điểm ssống nhiếp đáp của tuệ độ, vô sáng tỏ định Call là Du Già, do nó rất có thể vạc khởi ra không còn thảy công đức thù win.
Chỗ khác thường nói, Bồ Tát có tự bi, trí tuệ thù chiến hạ, đồng đẳng đi lại, Điện thoại tư vấn là Du Già, vì nó chứng được vô trụ đại Niết bàn. Các tngày tiết như thế là các tngày tiết “bất cùng hành” <32>, gọi là Du Già, vị nó chứng được đạo Bồ đề của Phật. Nhỏng nạm, trong những ghê luận nói tới các thiết bị “hành”, phần lớn điện thoại tư vấn là Du Già. (Nlỗi trên vẫn nói tương đối đầy đủ về bốn một số loại nghĩa).
Nói về Quả của Du Già: Nghĩa là tất cả đều loại quả hồ hết thuận hợp nhau, thích hợp bao gồm lý, thuận chủ yếu giáo, xứng thiết yếu nhân, mọi nói là Du Già. Quả của Du Già này Mặc dù thông những quả, tuy vậy trong số kinh luận, tùy cơ của các pháp tướng tá, nói ra những thuyết khác biệt. Kinc Phân Biệt Nghĩa nói về lực vô úy, bất cộng Phật pháp Call là Du Già, bởi vì nó gồm chân thành và ý nghĩa là tuyệt hàng phục các ma, khắc chế và kìm hãm phần đa dị luận và chiến hạ các Thừa không giống. Trong Kinh Thù Thắng nói, vị trí bệnh ngộ của Phật là vô trụ Niết bàn gọi là Du Già, vị nó có ý nghĩa sâu sắc là thời gian, cho dù cho đến tận thuộc đời vị lai, nó vẫn vô sở trụ. Trong Kinc Đại Nghĩa nói, Như Lai địa vô khác nhau trí, mang trung khu đại bi hóa độ bọn chúng sinch là Du Già, vì nó bao gồm ý nghĩa sâu sắc là việc từ lợi lợi tha một cách không cùng tận.
Trong Kinch Biện Ttiết Du Già Sư Địa nói, Phật ông thổ ông địa đức, đầy đủ Call là Du Già, do nó bao gồm chân thành và ý nghĩa là cùng pháp giới, không lúc nào kết thúc không còn. Trong Kinch Phân Biệt Tam Thừa Công Đức nói, Tam quá trái đức Điện thoại tư vấn là Du Già, vị nó bao gồm chân thành và ý nghĩa là thuộc ứng phù hợp với bao gồm lý. Trong luận tán Phật nói, bố thân, tía đức <33> đều là Du Già, bởi vì nó bao gồm ý nghĩa sâu sắc là toàn bộ mọi quả đức, bọn chúng không xa lìa nhau. Luận Tập Nghĩa nói, trái vị ssinh sống nức hiếp, hữu vi, vô vi, những công đức tụ, phần lớn là Du Già, vày nó bao gồm ý nghĩa sâu sắc là những quả vị từ bỏ đẳng chí <34> mang lại cứu cánh phần lớn liên hiệp nhau.
Trong các tởm luận nói tới mọi trái đức đầy đủ là Du Già, ý nghĩa sâu sắc ấy vẫn phân tích ngơi nghỉ bên trên. Nlỗi cụ, Thánh giáo cũng chính là Du Già. Vì nó xứng cùng với thiết yếu lý, thuận cùng với chủ yếu hạnh, mang đến chính trái. Nó Tức là “bao gồm thủ, Tam quá quán hành” (nắm có thể nghĩa chân thiết yếu vào sự cửa hàng tưởng cùng hành trì của Tam thừa) là Du Già. Luôn luôn luôn tiến tu, hợp lý và phải chăng, thuận hành, triệu chứng được chiến thắng quả. Cảnh và trái của luận này nó biến hóa năng động thuộc mọi. Lời của bậc Thánh nhân mênh mông như biển cả to, làm thế nào có thể nói đầy đủ được! Du Già Sư Địa hại cực nhọc thụ trì, cần bắt đầu share nhằm các hành giả tùy cơ tu tiến.
Các vị hành đưa (những vị thực hành pháp môn Du Già) trong Tam vượt, tùy theo từ bỏ khu vực vnạp năng lượng (nghe), tư (suy nghĩ) cùng theo thứ tự tu tập, thực hành pháp môn Du Già, được từng phần, hoặc được tương đối đầy đủ, triển đưa điều hóa cho những lãng mạn Hotline là Du Già sư. Hoặc các Như Lai bệnh được đầy đủ pháp môn Du Già, phụ thuộc vào chỗ ứng cảm của bạn nghe, mang pháp môn Du Già này điều hóa cho các Thánh môn đệ, khiến cho chúng ta lần lượt tu theo thiết yếu hạnh, Gọi là Du Già sư.
Địa chỉ mang lại cảnh giới, là nơi y cứ đọng, nơi thực hành thực tế, Tức là nó nức hiếp nằm trong vào xứ sở. Là chình họa giới thực hành thực tế của những Du Già sư, điện thoại tư vấn là “Địa”. Nhỏng khu đất nền của bé long mã, chúng chỉ đi nghỉ ngơi vào Quanh Vùng đó với ko thừa ra ngoài được. Hoặc là, Du Già sư nương xứ sở này, có tác dụng vững mạnh những bạch pháp (pháp tkhô giòn tịnh), nên được gọi là “địa”, nlỗi chỗ tLong lúa chẳng hạn. Hoặc là, nơi Du Già sư nhiếp đáp trực thuộc về phần trí tuệ, nương vào vị trí này nhằm hiện tại hành, nương vào địa điểm này nhằm vững mạnh, nên người ta gọi là “địa”, nlỗi trân bảo địa.
Hoặc là, Du Già sư sống vào nơi thực hành này, trúc dụng được các bạch pháp, nên được gọi là “địa”, nhỏng ngưu vương địa. Hoặc là, các đấng Như Lai được Call là Du Già sư, vị các ngài ở trong Du Già, dùng bình đẳng trí, thực hành bình đẳng trên khắp những chình ảnh giới không tồn tại hý luận, cũng như không trụ Niết bàn. Các ngài nức hiếp trực thuộc vị trí cảnh giới ấy, nên người ta gọi là “địa”. Hoặc là, 17 địa <35> nhiếp đáp ở trong vào Du Già sư, như Quốc Vương địa chẳng hạn, nên người ta gọi là Du Già Sư Địa.
Hỏi với đáp để quyết chọn tính cùng tướng tá của những pháp nên người ta gọi là luận. Vì mong mỏi những hành giả triệu chứng được Du Già Sư Địa yêu cầu tâm sự luận này. Do kia, mới viết tên mang lại luận này, như đối pháp luận. Lại nữa, luận này sẽ không biện luận điên đảo về ý nghĩa sâu sắc Du Già Sư Địa, đề nghị được đặt tên ấy, nlỗi tởm nói đến thập địa. Lại nữa, luận này y chỉ vào những địa ấy, cần lấy đó làm cho hiệu, như hoa trồng bên trên đất buộc phải phụ thuộc nước. vì thế, luận này được lấy tên là Du Già Sư Địa Luận.
Nay bàn về Thể của luận này, bắt tắt bao gồm 5 phần: Một là, bạn dạng địa phần: phần này, vừa sơ sài, vừa rộng thoải mái, chia thành mười bảy địa. Hai là, nhiếp đáp quyết trạch phần: thâu nức hiếp qua loa với quyết chọn yếu nghĩa ẩn chứa sâu xa vào mười bảy địa. Ba là, nhiếp phù hợp phần: thâu nức hiếp qua quýt hầu như nghi tắc lý giải những khiếp. Bốn là, nức hiếp dị môn phần: thâu nức hiếp sơ sài đa số danh nghĩa không đúng biệt của các pháp sinh sống trong khiếp. Năm là, nhà hiếp sự phần: thâu nức hiếp qua quýt hầu như sự nghĩa tất yêu trong Tam tạng.
Đứng trên pmùi hương diện viết tên của buổi ban sơ, chắc chắn là không có sự nhầm lẫn. Lại nữa, tất cả những pháp, ko pháp như thế nào không là Du Già Sư Địa. Vì Du Già Sư Địa cần sử dụng toàn bộ đầy đủ pháp có tác dụng duyên ổn y chỉ. Đây chỉ là qua quýt. Nói về con số 17 tuyệt 17 địa là thâu nức hiếp vừa đủ tất cả các văn uống nghĩa một phương pháp lược tận. Bốn phần sau đều lý giải các vnạp năng lượng nghĩa không thể trong 17 địa, họ ko lìa ngoài Du Già Sư Địa. Bởi cố kỉnh, luận này sử dụng 17 địa làm cho tông yếu. Tuy nó trong cả tỏ cả Thừa, Chình họa, Hành, Quả. Song, sự hỏi đáp, quyết lựa chọn tính với tướng mạo của phần nhiều pháp nói vào luận này, ý là, do hàng Bồ Tát nói ra, khiến cho tất cả đông đảo được thiện xảo, tu thành Phật quả, lợi lạc hết sức. Cho nên luận này nằm trong về Luận Tạng của Bồ Tát, là vì ao ước cho những Bồ Tát được chiến hạ trí!
Giải thích: Câu hỏi đầu tiên, vì sao Du Già Sư Địa lại nói 17 địa, là thắc mắc tổng thể về tông yếu ớt của bộ luận này.
Người hỏi, đầu tiên nghe các tởm nói tới Du Già Sư Địa, chưa hiểu rõ được đông đảo ý nghĩa sâu sắc ấy, phải mới đặt thắc mắc này. Bàn về Du Già Sư Địa cơ mà vào tởm thường nói đó là tu Du Già Sư Địa. Trong KInh Nguyệt Đăng cũng nói, tu tập Du Già Sư Địa. Như nắm, không ít chỗ nói, chẳng đề nghị có một chỗ nói. Trên kia vẫn bàn rộng lớn rồi! Hoặc đưa, bạn làm luận, trước tiên là bắt thâu phần nhiều lời thỉnh cầu, tư duy ra luận thể bao gồm 5 phần, ghi hết trên trung khu. Nay muốn vì chưng các học vật giải ttiết rõ ràng, đề nghị từ đặt ra thắc mắc, nói về nguyên nhân phạt khởi, đề nghị new có thắc mắc, tại vì sao Du Già Sư Địa lại nói 17 địa? Nếu không như rứa, trước tiên không có “lược thuyết”, làm thế nào lại đặt câu hỏi “trên sao” một giải pháp dễ dàng như thế?
Lại nữa, mọi bạn hỏi cần gồm 5 dulặng cớ: Một là, không hiểu nhiều new hỏi. Hai là, ngờ vực new hỏi. Ba là, thí điểm mới hỏi. Bốn là, khinc xúc bắt đầu hỏi. Năm là, vị mong lợi lạc thơ mộng bắt đầu hỏi. Trong ngôi trường thích hợp này trực thuộc về duyên do thứ 5, vì lợi lạc cho các loài hữu tình phải bắt đầu làm ra luận này. Nói về 17 địa, tức là nói thâu tóm tông yếu hèn Du Già Sư Địa, đại lược tất cả 17 địa. Nếu đặt để thoáng rộng hơn vậy thì địa vị vô biên cùng phận vị không đúng biệt trong mỗi địa, ý nghĩa của chính nó cũng vô hạn. Nlỗi cầm, một lượt gửi đề là một trong những lần bao gồm tổng vấn và tổng đáp.
Giải thích: Do nhân dulặng gì lại hỏi: Những gì là 17 địa? Tuy nghe được tổng số, tuy thế không nắm rõ thương hiệu từng địa, phải buộc phải hỏi lại. “Ôn đà nam”, Tức là trước tiên, trường đoản cú bản thân tóm lược thành bài bác tụng nhằm giải đáp, văn bản bài kệ tụng giản lược nhưng mà tập hợp thương hiệu những địa, giữ giàng cho những học giả, nên gọi là “Ôn đà nam”. Câu “năm thức tương ứng” Tức là “Ngũ thức thân tương ứng địa”. Chữ YÙ là “ý địa”. Câu “tất cả khoảng bao gồm tứ... ba địa”, tức là hữu khoảng hữu tđọng địa, vô trung bình duy tđọng địa cùng vô tầm vô tứ địa. Riêng tầm cùng tđọng chiếm phần 3 địa.
Câu “Tam ma địa đều” tức là tam ma địa phần đông call là tam ma ế nhiều địa. Chữ “Phi” là chẳng đề xuất. Chẳng yêu cầu Tam ma địa với cũng chẳng đề nghị là Tam ma ế đa địa. Đây là 1 trong tướng, tuy vậy riêng rẽ địa danh, chẳng nên triết lý có thể nói hết được. Nlỗi núm đây là nhị tên mà nghĩa của chúng bao gồm rộng lớn có thuôn vậy. Tam ma địa là trạng thái thông cả định với cô động với nó chỉ trụ tại khu vực hữu chổ chính giữa. Tam ma ế đa là tâm trạng thông cả hữu trung tâm vị với vô tâm vị với nó chỉ hạn cuộc trên định. (việc này sau vẫn giải rộng lớn thêm). Câu “như vậy đầy đủ ba thừa”, Tức là bởi vì văn, tứ, tu địa như vậy, hoặc bởi vì các địa làm việc bên trên như vậy, được không thiếu thốn cả 3 quá. Còn “hữu dư y với vô dư y” từng một thương hiệu riêng biệt sẽ được phân tích và lý giải rộng lớn ở sau.
*

Luận viết: Một là, ngũ thức thân tương xứng địa. Hai là, ý địa. Ba là, hữu tầm hữu tđọng địa. Bốn là, vô tầm duy tứ đọng địa. Năm là, vô trung bình vô tứ địa. Sáu là, tam ma ế đa địa. Bảy là, phi tam ma ế nhiều địa. Tám là, hữu bụng dạ. Chín là, vô gan ruột. Mười là, vnạp năng lượng ssinh hoạt thành địa. Mười một là, tứ sngơi nghỉ thành địa. Mười hai là, tu slàm việc thành địa. Mười ba là, Tkhô hanh Vnạp năng lượng địa. Mười tứ là, Độc Giác địa. Mười lăm là, Bồ Tát địa. Mười sáu là, hữu dư y địa. Mười bảy là, vô dư y địa, điện thoại tư vấn là Du Già Sư Địa.
Giải thích: Nay trình diễn rộng rãi về các địa danh để đáp lại thắc mắc trước. Câu “ngũ thức thân tương ứng địa”, tức thị, năm căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân; năm thức: nhãn thức, nhĩ thức, tỵ thức, thiệt thức, thân thức. Chúng không cùng cả nhà nương tựa một khu vực, nhỏng mắt..., không trở nên những thức khác y chỉ. Chúng là “thân y” (y chỉ vào sự trang bị thân cận). Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân có lợi và độn, Thức gồm sáng và mờ. Chúng còn là một “đôi khi y”. Chúng đồng thời mọi cùng có, chứ đọng không giống như ý căn... Bởi cụ, năm thức sử dụng năm cnạp năng lượng nêu tỏ cái tên riêng biệt của chúng, cũng như mầm lúa, nlỗi giờ trống v.v... bao gồm sự riêng lẻ, cho nên gọi là năm thức.
Do nơi lệ thuộc của bọn chúng là cnạp năng lượng. Căn uống gồm hình tướng ngăn uống hổ hang. Nhưng bọn chúng đưa ra quyết định bắt buộc xa lìa vị trí phụ thuộc của bọn chúng là thân. Thân đề nghị chịu đựng dìm mang nên người ta gọi là “thân”. Thân y vào nghĩa của thân cơ mà nói nhỏng lục thức thân (thân là vị trí phụ thuộc của 6 thức), lục tư thân (thân là nơi nương tựa của 6 sự suy tư). Y vào ngũ thức thân, kiến lập ra Địa này nên gọi là “tương ứng”. Nlỗi vào dụng cụ nói, vua tương xứng với lời bàn của vua, giặc tương ứng cùng với lời bàn của giặc. Y vào vua, y vào giặc nhưng hưng khởi ra lời đàm đạo. Đây cũng giống như nỗ lực.
Tuy trong Địa này sáng tỏ ra các pháp, nhưng lại năm thức cai quản bắt buộc dành riêng. Ngũ thức thân khớp ứng cùng với trung ương phẩm, điện thoại tư vấn là “tương ứng”. Tại trong Địa này, mặc dù bao gồm nói rõ nhiều pháp, tuy vậy đem sự trội hơn của vai trung phong, trung ương ssinh hoạt cơ mà phân minh. “Tương ứng” tức là nhà hiếp thuộc. Vì trong Địa này nói tới pháp nức hiếp nằm trong của Ngũ thức thân, Có nghĩa là nơi slàm việc y, ssinh hoạt duyên ổn của trường đoản cú tính. Giúp chúng ta tạo ra sự sự nghiệp là ý nghĩa của chữ “tương ứng”. Tùy kỳ snghỉ ngơi ứng (tùy thuộc vào khu vực ứng vừa lòng của chúng). Cũng bao gồm ý nghĩa sâu sắc là tiếp nối. Đây chỉ nói qua quýt cơ mà thôi!
Nay nói về Ý địa: lục thức, thất thức, bát thức, đồng y vào Ý Cnạp năng lượng. Lược quăng quật “thức thân tương ứng” đi, cơ mà chỉ nói chữ “Ý”. Trong thực nghĩa môn bao gồm tám thức, nhưng vào tùy cơ môn chỉ bao gồm sáu thức. Thức máy sáu, đồ vật bảy, vật dụng tám cùng nức hiếp trực thuộc vào căn thứ sáu. Tên đứng vào khu vực ssinh sống y của chính nó là phi dung nhan. Nếu chúng không đề nghị “thân”, thì “tâm” bị gánh chịu đựng, đề xuất ko nói đến cho “thân” nữa. “Tương ứng” nhỏng trên sẽ nói. Thức thiết bị sáu, thức sản phẩm công nghệ bảy, thức lắp thêm tám, Tuy hầu như cùng gồm nghĩa nhỏng tâm, ý, thức, dẫu vậy, trung ương pháp, ý xứ đọng, nhiếp đáp thuộc vào ý thức. Song, nghĩa chữ “Ý”, chỉ nói là “Ý”, do nó bao gồm sự Để ý đến tính lường, vì thế nó nhiếp nằm trong vào “ý căn”. Thức sản phẩm tám là thức giữ gìn phân tử như thể, phải nghĩa “tâm” của nó thiên về phía bạo gan. Thức sản phẩm công nghệ sáu, là thức liễu biệt chình họa giới thuộc khắp, cần nghĩa ‘thức” của nó chủ yếu về phía dạn dĩ. Cho phải ko nói tâm thuật, thức địa, thân và tương xứng. Đây chỉ nói lược mà thôi. Nghĩa chữ “Địa” vẫn nói trên.

Xem thêm: Tu Mau Kẻo Trễ Bạn Ơi


Việt dịch: Thích Tâm Châu - Chụ thích: <4> Bài kệ có 24 câu này được nhìn nhận như là bài bác tựa của bộ luận. Trước tiên kính lễ Phật là bậc đại giác Thế Tôn của nhân, thiên, vẹn tròn phúc đức và trí tuệ. Pháp tất cả đầy đủ văn nghĩa sống động, huyền ảo và vô thượng. Tăng là số đông bậc Hiền thánh hữu học tập, vô học phát âm biết một phương pháp chân thiết yếu. Tiếp cho, kính lễ luận chủ Di Lặc (Maitreya), Trung Quốc dịch tức là Từ Thị, tên là A Dật Đa (Ajita), Trung Quốc dịch tức là Vô Năng Thắng. Ngài (Di Lặc) ao ước cho cái đó sinch được lợi lạc, bắt buộc thâu tóm đa số yếu hèn nghĩa trong các kinh, tâm sự năm phần nằm trong cỗ luận Du Già. Kính lễ Bồ Tát Vô Trước (Asanga), vày định lực lên cung ttách Đâu Suất, nghe Bồ Tát Di Lặc giảng bộ luận Du Già, đem đến phổ cập cho trần gian. Kính lễ toàn bộ những bậc Thánh được thnóng nhuần trong biển khơi pháp của Bồ Tát Vô Năng Thắng, đã tuôn chảy mưa pháp cam lộ cao tột này mang lại toàn bộ bọn chúng sinc. Các vị thnóng nhuần mưa pháp Du Già, phiên bản thân tận hưởng được phần nhiều pháp âm mỹ diệu, còn mang về lợi lạc đến trần thế. Mưa pháp này tuôn rải phần đa câu, hồ hết chữ kỳ diệu, nlỗi hoa lá lan mùi hương một cách bình đẳng, đặc trưng có tác dụng thnóng non phần đa nhân tố tu hành, tnhì sinc từ bỏ cội cây Mưu Ni nhưng mà ra. Có nghĩa là vào ba hội Long Hoa của đức Di Lặc, hầu như vị được chứng ngộ phần đa là đa số vị tu hành vào giáo pháp của đức Phật Thích Ca Mưu Ni. Tới trên đây, người sáng tác sử dụng nhiều luận Du Già này hệt như hoa sen, nhỏng kho tàng, như biển cả Khủng, trong đó, trình bày với lý giải vnạp năng lượng nghĩa rộng rãi của các Thừa, khá đầy đủ sót. Và người sáng tác từ lượng sức mình, chỉ xin lý giải ít phần nằm trong bộ luận Du Già này mong mang đến thiết yếu pháp còn mãi, mang lại tiện ích an vui đến toàn bộ chúng sinh. <5> Ba Thừa: Ba cỗ xe chuyên chsống giáo pháp của đức Phật, tùy thuộc vào nền tảng tu hội chứng của các hành mang, Có nghĩa là của các bậc Tkhô cứng Văn uống, Dulặng Giác cùng Bồ Tát. <6> Bổ sệt già la (Pudgala): Xưa tê, Nước Trung Hoa dịch nghĩa là “Nhân” (người) tuyệt “chúng sinh”, ni dịch nghĩa là “xác thủ thú”: nghĩa là loại yếu tố, luôn luôn luôn nhấn Chịu mẫu quả sinh tử luân hồi trong số cõi: thiên, nhân, a tu la, âm ti, ngã quỷ, súc sinc. <7> Nhị thừa: Thanh khô Văn uống cùng Duim Giác. <8> Ba cõi: cõi Dục, cõi Sắc với cõi Vô Sắc. <9> Tập khí: mê lầm được vạc sinh ra do các hơi hám huân tập ẩn náu từ lâu. <10> Thực tướng: Tướng chân thực, ko hư vọng, không chuyển biến, tức phiên bản thể của vạn pháp. Pháp tính, chân nhỏng, thực tướng mạo, tên tuổi khác biệt, nhưng mà cùng chỉ mang đến bạn dạng thể nhưng mà thôi. Thực tướng mạo còn có gần như tên tuổi không giống nữa như: tốt nhất thực, duy nhất nhỏng, tốt nhất tướng tá, vô tướng tá, pháp thân, pháp bệnh, pháp vị, Niết bàn, vô vi, chân đế, chân tính, chân ko, thực tính, thực đế, thực tiễn,... <11> Biến Kế Ssinh sống Chấp tính: Phàm phu suy lường sự trang bị một phương pháp mê lầm, trả chỉ ra rằng thực, nhỏng ban đêm thấy khúc dây thừng tưởng là bé rắn, v.v... <12> Y Tha Khởi tính: Nương tựa vào những nhân duyên ổn khác mà lại hiện ra vạn pháp. Chủng tử vị trí A lại gia thức là yếu tố trước tiên, nó nhờ vào thêm các trợ duyên ổn không giống mà lại chế tạo ra thành. Bản hóa học của dây thừng là các sợi của cây sợi, nhờ đều cần lao không giống mới hình thành dây thừng. <13> Viên Thành Thực tính: Chỉ mang lại tính chân thực, thành tích như ý của việc trang bị, Tức là thể tính của các pháp hữuvi. Như thực tính của dây thừng là cây tua. <14> Nhi đế: Hai sự dìm thức về sự việc thực của việc đồ dùng đối với bạn cụ tục cùng người có thánh trí, sẽ là tục đế và chân đế. Người chũm tục dấn sự tướng tá của việc đồ dùng là thật, nên gọi là “tục đế”. Người gồm thánh trí dấn thức lý tính chân thực về sự việc tướng của việc đồ dùng ấy là ko thực nên được gọi là “chân đế”. <15> Nhị tạng: 1. Tkhô cứng Vnạp năng lượng tạng: Nói về giáo, lý, hành, quả của Thanh Vnạp năng lượng và Dulặng Giác. 2. Bồ Tát tạng: Nói về giáo, lý, hành, trái của Bồ Tát. Tam tạng (Tripitaka): Ba kho báu giáo pháp của Phật giáo. Kinch tạng (Tu đa la: Sutrapitaka): Lời dạy của Phật. Luật tạng (Tỳ nề gia: Vinayapitaka): các lời khuim rnạp năng lượng, diệt trừ tội lỗi của bố nghiệp: Thân, mồm, ý. Luận tạng (A tỳ đạt ma: Abhidharmapitaka): Dùng win trí tiệm chiếu về chân lý của sự việc vật dụng. hoặc là, cần sử dụng chiến hạ trí bàn giải về những pháp. Kinc nhắm đến định hoc. Luật nhắm đến giới học tập. Luận hướng đến tuệ học tập. <16> Duy thức (Vijanãnamatravàda): Vạn pháp chỉ vì Thức trở thành hiện. Thức đây chỉ đến 8 thức: nhãn thức, nhĩ thức, tỵ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức, mạt mãng cầu thức với A lại gia thức. <17> Năm thú: 5 cõi nên tiếp cận, theo nhân quả nặng nề hay nhẹ đã tạo: âm phủ, vấp ngã quỷ, súc sinh, nhân với thiên. <18> Ba đại khổ: Gây nhân quả xấu cần chịu sự đau khổ khốn cùng trong tía cõi địa ngục, vấp ngã quỷ, súc sinh. Hoặc bị bố lắp thêm ngnạp năng lượng bít chính nghĩa, có tác dụng hại thiện tâm: phiền hậu óc, nghiệp chướng cùng trái báo. <19> Tam người yêu đề (Sambodhi): Quả vị thiết yếu đẳng giác. <20> Bồ Tát Long Mãnh (Nàgàrjnna), xưa dịch là Long Thọ, Long Thắng, đồ đệ của ngài Ca Tỳ Ma La Tôn Giả, là 1 trong những trong số vị Luận sư khét tiếng vào Đại thừa giáo. Theo gớm Đại Trang Nghiêm Tam Muội thì vào thời vượt khđọng, Bồ Tát Long Mãnh thành Phật hiệu là Diệu Vân Tự Tại Vương Như Lai và nay ngài hiện tại sống ngôi vị Sơ Địa tức là Hoan Hỷ Địa tuyệt là Cực Hỷ Địa. <21> Thánh Đề Bà (Àryadeva): Sáng tác bộ Bách Luận. Bồ Tát Đề Bà là một trong những vị trong những đại Luận sư, người đương thời tôn xưng ngài nhỏng bậc Thánh nên người ta gọi là Thánh Đề Bà. <22> Bồ Tát Vô Trước (A Tăng Già: Asanga): Ngài sinc tai Kiền Đà La, Ấn Độ, sau thời điểm đức Phật nhập diệt vào khoảng một nđần độn năm. Ngài xuất gia trong cỗ phái Di Sa Tắc, sau tin tưởng về Đại quá. Ngài là vị Tổ trong Pháp Tướng Tông. Vào một tối, ngài nhập định lên cung ttách Đâu Suất, nghe đức Di Lặc tngày tiết luận Du Già, luận Trang Nghiêm, luận Đại Thừa, luận Trung Biên Phân Biệt, rồi ngài quay trở lại thuyết pháp mang đến đại bọn chúng. <23> Bất tương ứng hành: Duy Thức học tập tất cả trung tâm, tâm ssinh sống pháp cùng sắc pháp, từng một pháp trong ba loại này, hành động của chúng không ứng phù hợp với nhau, nên được gọi là “bất tương xứng hành pháp”. Bất tương ứng hành pháp có 24 đồ vật, coi trong Duy Thức sẽ rõ. <24> Uẩn, xđọng, giới...: Tức 5 uẩn, 12 xứ đọng, 18 giới, 12 nhân dulặng, dulặng sinh, duyên khởi, 4 đế (khổ, tập, diệt, đạo). <25> Bốn tính: Trong tởm Phật Bản Hạnh nói Bồ Tát gồm 4 tính hạnh: 1. Tự tính hạnh: Bồ Tát xưa nay vẫn không thiếu thốn đức tính hiền lành lương, hiếu thuận, tín kính và 10 điều thiện. 2. Nguyện tính hạnh: Bồ Tát phạt vai trung phong nguyện thành đạo, thành Phật. 3. Thuận tính hạnh: Bồ Tát thuận theo 6 Ba la mật mà lại tu hành. 4. Chuyển tính hạnh: Do công trạng tu hành, đưa phàm thành Thánh. <26> Bốn pháp: Trong Pháp bảo có 4 loại: Giáo pháp, lý pháp, hành pháp với trái pháp. Trong ghê Đại Thừa Ký Pháp nói, Bồ Tát có 4 pháp tu hành: 1. Không bỏ tâm Bồ đề. 2. Không bỏ thiện nay tri thức. 3. Không quăng quật sự cố gắng chịu đựng đựng về ái, lạc. 4. Không bỏ địa điểm an tịnh A lan nhã. <27> 37 Bồ đề phận pháp: 4 niệm xứ đọng, 4 bao gồm cần, 4 như mong muốn túc, 5 căn uống, 5 lực, 7 nhân tình đề phận và 8 thánh đạo. <28> Tỳ bát xá na (Samatha): Đây chỉ về 2 môn định: Samatha là Chỉ, Vipassamãng cầu là Quán. <29> Tam ma địa (Samàdhi): Định, thiết yếu thú. <30> Chín đạo: Theo Phật học tập đại trường đoản cú điển, chín đạo tức chỉ cho 9 nơi cư trụ của các loại hữu tình: 1. Nơi ngụ cư của Người và Ttránh trong Dục giới. 2. Nơi cư trụ của Phạm Chúng thiên. 3. Nơi cư trụ của Cực Quang thiên. 4. Nơi cư trụ của Biến Tịnh thiên. 5. Nơi cư trụ của Vô Tưởng thiên. 6. Nơi cư trụ của Không Vô Biên Xđọng thiên. 7. Nơi cư trụ của Thức Vô Biên Xứ đọng thiên. 8. Nơi cư trụ của Vô Ssinh sống Hữu Xđọng thiên. 9. Nơi cư trụ của Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ thiên. <31> Vô đẳng đẳng (Asamasama): Tôn hiệu của Phật đạo cùng Phật. Phật đạo khôn cùng xuất xắc ko gì có thể sánh bằng được nên người ta gọi là “vô đẳng”. Chỉ gồm Phật với Phật, có nghĩa là chỉ gồm có bậc giác ngộ mới hoàn toàn có thể sánh bằng được nên gọi là “đẳng”. <32> Bất cộng hành: Sự thực hành thực tế của mỗi thuyết không giống hệt, tuy nhiên chung cuộc thuộc hội chứng đạo quả Bồ đề đồng nhất. <33> Ba thân cha đức: Ba thân: pháp thân, báo thân và ứng hòa mình. tía đức: pháp thân, bát nhã với giải bay. <34> Đẳng chí: Biệt danh của định. Trong định, thân tâm quân bình (bình đẳng) an hòa hotline là “đẳng”. Do định đạt tới mức địa điểm bình đẳng call là “chí”. <35> 17 địa: Luận Du Già tngày tiết minc về 17 chình họa (pháp môn) ssinh sống tiệm hotline là 17 địa: 1. Ngũ thức thân tương ứng địa. 2. Ý địa. 3. Hữu trung bình hữu tứ đọng địa. 4. Vô khoảng hữu tứ địa. 5. Vô khoảng vô tứ đọng địa. 6. Tam ma ế đa địa (Samàhita: đẳng dẫn: định lực quân bình dẫn đến các công đức). 7. Phi tam ma ế nhiều địa. 8. Hữu lòng dạ. 9. Vô ruột gan. 10. Văn snghỉ ngơi thành địa. 11. Tư snghỉ ngơi thành địa. 12. Tu slàm việc thành địa. 13. Tkhô nóng Văn uống địa. 14. Độc giác địa. 15. Bồ Tát địa. 16. Hữu dư y địa. 17. Vô dư y địa. <36> Thập địa: 1) Hoan tin vui địa. 2) Ly cấu địa. 3) Phát quang đãng địa. 4) Diêm tuệ địa. 5) Nan chiến hạ địa. 6) Hiện tiền địa. 7) Viễn hành địa. 8) Bất hễ địa. 9) Thiện nay Tuệ địa. 10) Pháp vân địa. Đây là thập địa nằm trong Đại quá. Mười bậc này phần nhiều điện thoại tư vấn là “địa”, bởi chúng thâu tóm những công đức hữu vi và vô vi sử dụng làm trường đoản cú tính, cùng làm cho nơi phụ thuộc chắc chắn hơn cả cho sự tu hành với tốt sinch trưởng, đến nên người ta gọi là “địa”. <37> Ôn đà nam giới, tất cả khu vực còn phiên âm là Ưu đà mãng cầu (Udàna): China dịch tức là “trường đoản cú thuyết”: không một ai hỏi, từ mình thuyết ra.