Đạp tuyết tầm mai nghĩa là gì

  -  

*
*
Buổi sáng sủa mùa đông năm ấy, tu viện Thiên Môn, phía Bắc thị xã Odeti, bỗng xuất hiện thêm một người khách lạ. Không biết y bao nhiêu tuổi nhưng nom đang già cỗi lắm. Lão vác một nhánh mai khổng lồ nặng cùng thò tay giật chuông cổng tu viện.

Bạn đang xem: đạp tuyết tầm mai nghĩa là gì

Lúc ấy tuyết đang rơi, đường sá che từng đụn tuyết tròn, gồ ghề nlỗi chiêu mộ địa, không một bóng bạn lai vãng. Gió Tây Bắc ào ào thổi qua, tung tuyết rát khía cạnh. Trời nặng nài, đục, đầy vẻ hăm dọa, có lẽ phải rét mang lại mươi độ âm.

Người khách trùm mẫu áo bông sẽ bãi bể nương dâu và phong trần quá đỗi. Đôi ủng da cũng đã xơ xác và điêu linc như vậy. Không biết y vẫn dẫm qua bao nhiêu nước non mới mang lại được chỗ này.

Một đơn vị sư lớn, cao, cà-sa quấn kín đáo fan, tay đung gửi chùm khóa xe, dáng vẻ tức bực ra msinh sống cổng tu viện. Y trì trệ dần. Ở đâu ra fan khách hàng kỳ quái quỷ này? Và nhành mai như thần thông diệu hóa cầm cố kia? Làm sao lại có được nhành mai đương độ lúc tuyết băng nhỏng sẽ quấn lấp xđọng này, cây cối chư chơ phần lớn que cọng vượt qua tự biển cả tuyết chũm cơ thì không hứa hẹn một mầm xanh nào cả. Giữa loại trơ trụi của mùa đông, trông rất nổi bật lên nhành mai mơn nõn, điểm loáng thoáng mấy nụ xoàn tươi nhỏng thách thức và đùa bỡn với hóa công! Người khách hàng - loại lão già khú đế kỳ khôi này -cụ thể là đã đứng kia thôi: Bất đụng, thờ ơ, đôi mắt sáng đục, lờ lững dẫu vậy bình thản. Đấy là việc sinh sống của bé ngựa già dẻo dẻo, hiển hách sau chặng đường xa lao nhọc tập.

- Quý tôn ông hẳn là ko gõ lầm cửa đấy chđọng ạ? Nhà sư dnai lưng dặt cất tiếng hỏi.

- Không lầm đâu! Người khách đáp, giọng nhỏ, tuy nhiên luồng tương đối giống như đi xoáy vào tai.

Nhà sư biến sắc, giật lùi một bước, lát sau mới trấn tĩnh lại:

- Xin cho xấu đạo tốt là vào tu viện nhằm chạm mặt ai? Có Việc gì?

Người khách nhỏng loáng mỉm cười rồi giọng nói nlỗi làn gió bấc thu mát mẻ:

- Nó như vậy này! Khách nói như phân trần - lão vẫn làm pnhân hậu đơn vị cvào hùa một chút thôi. Đại đức ạ! Lão xin được cắm nhành mai này vào trong 1 cái lọ phù hợp, nhưng đúng là phù hợp đấy nhé! Lão nhấn mạnh vấn đề rồi ngước chú ý trời - Tiết dương nguim cũng không hề bao chày, gồm một cội mai đúng độ để nhà cvào hùa thưởng trọn xuân, cũng là một nhã thụ đấy chứ? Chẳng tốt tất cả trở trinh nữ gì không ạ?

- Dạ không! Nhà sư gấp đáp nhưng lại có vẻ như do dự - sao lại sở hữu chuyện kỳ dị như vậy? Bần đạo gồm nghe nhầm chăng? Có ĐK gì chăng?

Người khách lại tủm tỉm cười, cất giọng dịu dàng:

- Đại đức ạ! Nếu đấy là câu hỏi cúng nhịn nhường thì hẳn là tốt chứ?

- Đúng vậy! Nhà sư gật đầu - câu hỏi cúng nhịn nhường thì chẳng gồm gì trsống mắc cỡ, mà lại hết sức quý giá nữa, thưa tôn ông!

Nói chấm dứt, đơn vị sư nhấc tay đẩy cánh mộc lyên dày.

Hơn ai không còn, công ty sư làm rõ quý giá của nhành lão mai nọ, dẫu ndở hơi rubi cũng không thiết lập được. Sau đầy đủ ngày tuyết giá bán là mùa xuân, nhưng mùa đông này hình như kéo dãn ra, hoa anh đào vẫn nở muộn. Suốt cả vùng Tây Bắc này vẫn không có được một nụ hoa tươi. Tại vùng kinh đô, mấy năm về trước, thiên hoàng cũng đều có được mấy cành do các bên lái buôn Trung Hoa mang về phụng dâng, mà lại chắc là cần thiết sánh được cùng với cỗi mai tuyệt vời và hoàn hảo nhất này. Người sàng lọc nó chẳng yêu cầu là một nhỏ người bình thường. Cành mai này thì bậc đế vương vãi cũng ngoài khoảng ao ước. Cỗi mai xứng danh để vào một chiếc lọ cổ quý color tkhô cứng ngọc điểm tuyết vân, đặt lên mẫu kỷ bằng gỗ trầm hương thơm, chẳng bắt buộc đậy gnóng thêu chỉ quà chỉ bạc. Được bình mai vô giá bán này, lừng danh nhà ca dua đang lan cho tới chốn đế kinh, chắc chắn thiên hoàng đã tìm về cùng với thiên hậu, thiết bị hậu lẫn tùy tùng phần đông. Và như vậy, bên chùa sẽ có được chút ít bổng lộc, sinh sống không thiếu thốn vài ba tháng. Dường như, những tao nhân mang khách hàng tha hồ tìm đến nhằm ngâm vịnh, xướng họa. Thơ phú sẽ được trân trọng viết lên giấy bạch vân, hoa tiên, xuyến chỉ, nguyệt hoàng cung... để bác nghỉ ngơi khách con đường, viện tsoát, tlỗi hương tiệm... Mà hễ có tài năng tử tất có mĩ nhân, biết bao nhiêu là tía hồng kiều mị lả lướt vào ra, đông vui nlỗi ngày hoa bướm hội.

Miên man suy tưởng, rạng rỡ nụ cười, nhà sư đã dẫn khách mang đến Nghinh Phong mặt đường hồi làm sao chẳng tuyệt. Cả ca dua đổ xô lại, sửng sốt, hết nhìn khách lạ lại nhìn nhành mai: cành, nhánh phân bố hài hòa và hợp lý, cội to Đen sần sù, gân guốc, dính đầy rêu đá. Đẹp như tranh!

Sư tri sự bước lại. Sau khi biết chuyện, một mẫu lọ cổ được có ra. Người ta chuẩn bị những máy mang đến khách cắn nhành mai vào đấy.

- Không được! Khách nói mập giọng, dứt khoát - Không ưa thích hợp! Giọng choang choang đinh cả tai đa số tín đồ.

Xem thêm: Thông Tin Về Chuyện Tâm Linh Có Thật 100% Do Ad, Tâm Linh Huyền Bí

Nhóm tnhân hậu sinch hoảng khiếp, dạt ra xa. Sư tri khách hàng lễ độ nói:

- Thưa tôn ông! Đây là dòng bình cổ duy nhất, quý tốt nhất, đẹp nhất của tu viện.

Người khách hàng có vẻ như không muốn nhiều lời, duy nhất mực từ chối. Một vài ba tiếng thì thào. Nhưng giá trị của cỗi mai bắt fan ta đề nghị chiều lòng vậy. Rồi mấy chục chiếc lọ nữa được với ra, khách vẫn ko vừa ý. Cả chùa sẽ tỏ ra bực bội vì sự khó chịu này, một vài lời bất như ý, mạn thượng sẽ nho nhỏ thốt ra.

- Có một chiếc lọ cổ! Khách chậm trễ nói - ko quý lắm! Trên miệng bình đang sứt hai khu vực. Một khổng lồ bởi đồng tiền bao gồm phù điêu của Thánh đức Thái tử. Một lớn bởi mồm chung rượu niên đại Suy Cổ Thiên hoàng. Men màu thúy lam, đôi khu vực lửng ửng color hoàng yến; con đường hoa vnạp năng lượng tbỏ tiên chạy chỉ thêu màu sắc thanh thủy rạng...

Ai nấy đa số ngờ ngạc. Vài vị thượng tọa niên cao, lạp to nhăn uống trán, nhíu mày. chịu. Không ai biết ất gần kề gì mẫu lọ ấy.

Hòa thượng viện trưởng sẽ xem sách sinh sống Thính Tâm mặt đường sau khi nghe thượng tọa tri khách hàng trình bày mẩu truyện về người khách, cỗi mai cùng mẫu lọ, ngài cấp buông sách, chụp vội vàng cái gậy lê, không kịp xỏ hài, sẽ nhỏng đám phù vân lướt nhanh ra phía đằng trước.

Bốn tia mắt chạm mặt nhau. Những ánh sao nháng lên. Hòa thượng rùng bản thân. Không khí lặng im, đọng lại. Đột ngột, hòa thượng phát âm khổng lồ lên:

- Kỵ lư thừa tè kiều

Cảm tmùi hương mai lạc hoa...

Lạ lùng thay! Đôi mắt khách chớp chớp, loáng mờ nhỏng tương đối sương. Hai câu thơ tê được liên tục nlỗi gió xao qua nngây ngô lau:

- Cổ nhân sầu bạch phát

Kỷ độ thủy lưu giữ hà!”

Hòa thượng viện trưởng rung lắc lư nhỏng chao sóng:

- Các con! Ngài nỗ lực lốt sự xúc đụng - Chiếc lọ cổ ấy các con chần chừ là đề xuất. Đấy là di vật của tổ sư, ta bảo quản bí mật đáo ngơi nghỉ Tàng Vân những. Lão tôn ông đây không hẳn là bạn lạ. Tạm thời những nhỏ ai về chống nấy. Ta đang thì thầm với các con sau.

 

Tổ sư khai tô chùa Thiên Môn, vốn là chưởng trọn môn một tông phái võ học nổi tiếng. Sau lúc nghe tới pháp thấy đạo, ngài biến hóa võ con đường thành tthánh thiện mặt đường, theo thứ tự thú giáo những cao tăng, kế tiếp thâu dìm môn đệ cả tăng lẫn tục. Ngài lựa chọn 1 tuyến phố đơn nhất. Các môn sinh của tổ tiên cần trải sang 1 thời gian công phu khổ hạnh - về đạo, về võ học cũng giống như văn uống chương thơm, thẩm mỹ... Có người đã đi phần nhiều bộ môn siêng biệt, buộc phải sau đây thành lập, chúng ta rất có thể xuống núi theo tuyến phố tùy duyên ổn hạnh nguyện. Đấy như là thông lệ để gạn cat search kim cương, huấn luyện và giảng dạy gần như phiên bản lãnh tăng tài có tác dụng giềng mối mai hậu mang đến cửa ngõ thiền khô.

Xem thêm: Xem Phim Phật Giáo : Tâm Dược Đà La Ni, Phim Phật Giáo: Tâm Dược Đà La Ni

Cđọng hàng năm gần kề Tết, tổ tông cho cải tiến thu dọn trước sau, đốt hương thơm, xông trầm rồi bác ngơi nghỉ chiếc kỷ một bình mai. Bên kia vách nứa thấp thoáng vài câu đối. Bên này vách nứa bao phủ nhoáng câu thơ bên trên mhình họa giấy mộc vân:

“Kỵ lư quá tè kiều

Cảm thương thơm mai lạc hoa

Cổ nhân sầu bạch phát

Kỷ độ tbỏ lưu hà!” (1)

Bài thơ này được tiên tổ chxay ra từ bức tranh thi họa làm việc mẫu lọ cổ - kể từ năm năm trước tiên lúc dịp môn sinh trước tiên xuống núi. Rồi năm năm trang bị nhì nữa qua đi, bài xích thơ cũ được viết lên trên giấy tờ new, cành mai được lựa chọn công phu hơn, cành nhánh tỉa tót thẩm mỹ rộng - vẫn không có bóng hình người đệ tử nào trnghỉ ngơi về!

Từ nhị mươi mon chạp, trong năm tuyết chảy sớm, thánh sư hay đi vào cơn nhập định dài. Ngài ngồi bên trên nệm cỏ, song ngươi bạc kéo xiên nhỏng hai vệt tuyết, vừng trán cao nhẵn bóng nhỏng vách đá cđộ ẩm thạch. Bình mai bây giờ sẽ là 1 trong những tác phđộ ẩm nghệ thuật và thẩm mỹ hoàn hảo. Bài thơ hiện giờ rõ là đường nét chữ đã mong mỏi hóa thành rồng để cất cánh lên mây xanh! Nhưng sự đón ngóng có vẻ đang mỏi mòn, chỉ có ngọn gió đông thì thào phảng phất qua như chòng ghẹo, như trêu! Qua ô cửa tròn nhìn ra vùng đồi nhấp nhô, hồ hết cánh đào bung lộc mởn, lơ thơ mấy nụ “hồng vân đánh trà” ửng đỏ nlỗi điểm chu sa - tổ tông ngồi chú ý bất tỉnh. Có lẽ làm sao tổ tiên sẽ ngưng lắng cả thân trung tâm nhằm phân biệt dòng lá thô rơi xuất xắc giờ bước chân khe khẽ thân quen vị trí kia triền núi? Tổ sư có xả tthánh thiện vài lần, kháng dòng gậy lê, thủng thẳng cô liêu theo triền núi xanh slặng gàn, láng giảm giữa nền trời đìu hiu hiu. Tiếng chyên núi hót vút lên ko. Mấy tuyến đường mòn ngoằn ngoèo trườn lên tu viện, heo hút. Vẫn không tồn tại một bóng ma nào!

Buổi giảng pháp tối giao quá, cha ông ngồi trên loại người tình đoàn, tự xa, phất tay áo rộng. Một làn gió quật tới. Chiếc lọ cổ chắc là được chà thành men láng. Màu thúy lam tự dưng sáng sủa lên, hiện rõ nét, năng động hơn, bức tranh: “Đạp tuyết tầm mai”.