Đại Phạm Thiên Vương

  -  

KINH ĐẠI BITam tạng pháp môn sư Na Liên Đề Da Xá, fan nước Thiên-trúc, dịch tự Phạn văn ra Hán vnạp năng lượng, tại Trung-quốc, vào thời Cao-Tề (Bắc-Tề, 550-577).Cư sĩ Hạnh Cơ dịch từ bỏ Hán văn uống ra Việt vnạp năng lượng,tại Canada, năm năm 2016.

Bạn đang xem: đại phạm thiên vương

*
*

 

Phđộ ẩm 1

PHẠM THIÊN

 

Đây là phần lớn điều thiết yếu tôi được nghe:

Thusinh sống kia đức Phật vẫn ngự tại rừng Ta-la-song-tbọn họ, ở ngoại ô thành Câu-thi-na, ở trong phạm vi hoạt động trị bởi của cục tộc Lực-sĩ.

Hiện giờ đức Thế Tôn sắp tới nhập niết-bàn, bèn bảo tôn mang A Nan rằng:

“Thầy hãy trải ngọa nắm mang đến Nlỗi Lai ngơi nghỉ giữa những cây ta-la, theo bốn thế ở nghiêng hẳn về hông mặt cần, như thế ở của sư tử chúa; sau nửa đêm tối ni Nhỏng Lai sẽ nhập niết bàn. Này A Nan! Như Lai đó đã rốt ráo niết bàn; đã đoạn trừ tất cả hầu hết tiếng nói hữu vi, lời nói của Nlỗi Lai nhỏng cam lồ, không quanh teo buổi tối nghĩa. Nhỏng Lai đã làm cho hoàn thành tất cả những phật sự, hoàn toàn im re, định lực sâu sát ảo diệu, khó thấy, khó khăn biết, khó khăn suy lường. Trí tuệ tối ưu của Nlỗi Lai gọi biết tất cả các pháp thánh nhân hậu. Như Lai đã cha lần bánh di chuyển xe cộ pháp vô thượng, mà những mặt hàng sa-môn, bà-la-môn, trời, bạn, ma vương vãi, chẳng thể đưa được. Như Lai đó đã đánh trống pháp, thổi loa pháp, dựng cờ pháp, chèo thuyền pháp, xây cầu pháp, rưới mưa pháp. Như Lai đó đã soi sáng sủa cho bố nngây ngô đại thiên quả đât, tiêu diệt không còn mờ ám, chỉ bày cho việc đó sinc tuyến đường giải bay, rước chánh đạo làm cho ích lợi cho mặt hàng ttránh, người; đầy đủ ai xứng đáng độ phần lớn đã có được độ. Nhỏng Lai đó đã hàng phục không còn tất cả các nước ngoài đạo và tà tmáu, có tác dụng chấn đụng những cung điện của ma vương. Như Lai đã sử dụng giờ rống của sư tử chúa để triển khai phật sự, xây dừng sự nghiệp của bậc nam nhi, toàn vẹn thệ nguyện của những kiếp thời trước, phù trì pháp nhãn, bảo ban mang đến sản phẩm Thanh-vnạp năng lượng, thọ kí đến mặt hàng Bồ-tát, khiến cho phật nhãn không bị dứt mất sinh hoạt đời vị lai. Này A Nan! Từ nay sau này Nhỏng Lai không còn gì phải làm nữa, chỉ an trú vào chình ảnh giới niết-bàn.”

Tôn mang A Nan nghe hầu như lời Phật dạy dỗ nhưng cảm thấy như bị tên phun vào bạn, nhức xót vô cùng! Tôn mang bi thiết khóc, nước đôi mắt ràn rụa, bạch Phật rằng:

“Đức Thế Tôn nhập niết-bàn sớm quá! Bậc Thiện Thệ nhập niết-bàn mau chóng quá! Con mắt của trần gian vẫn diệt mất rồi! Thế gian thật là cô độc, ko còn tồn tại bậc đạo sư, không còn tồn tại người cứu giúp hộ!”

Phật bảo tôn trả A Nan:

“Này A Nan, thầy chớ lo buồn! Các pháp sẽ sinh, các pháp hiện lên, các pháp hữu vi, những pháp tàn hoại, cơ mà ko hủy diệt thì sẽ là chuyện cấp thiết đã đạt được. Nlỗi Lai trước đây đã có lần bảo thầy rằng: Tất cả đầy đủ gì mình yêu quý, vừa ý, chắc chắn là rồi vẫn lìa rã. A Nan! Thầy đang dùng từ vai trung phong, một lòng một dạ, lấy cả thân trung tâm nhưng mà hầu hạ, âu yếm mang đến Nhỏng Lai, ko chút ít gì nề hà. Nếu tất cả hàng ttránh, người, a-tu-la làm sao cúng dường, hầu hạ các bậc Thanh-văn, Duyên-giác trong khoảng thời gian gần một kiếp hoặc tròn một kiếp; ví như lại có bạn cúng nhường, phục dịch Nhỏng Lai chỉ vào một khohình họa xung khắc, thì phước đức của người này rộng các mặt hàng ttránh, fan, a-tu-la kia không ít. Thầy đang cúng nhịn nhường, hầu hạ đức Phật đại thần thông cho tới giờ phút nhập niết-bàn, thì công đức của thầy thiệt vô cùng rộng lớn, hệt như vị cam lồ bậc nhất trong những vị cam lồ; đó là vị cam lồ ở đầu cuối, là niết-bàn rốt ráo. Vì vậy cho nên, A Nan! Thầy đừng nên lo buồn!”

Bấy giờ đồng hồ tôn mang A Nan lau nước mắt, trải ngọa núm mang lại đức Phật sống trong những cây ta-la, theo tứ thế ở nghiêng theo hông bên đề nghị, như thế nằm của sư tử chúa. Tức thì, tất cả rừng cây cây cỏ vào khắp bố ndại đại thiên nhân loại, hồ hết hướng về vị trí đức Phật sắp nhập niết-bàn; bao gồm cây ước ao nghiêng đổ, có cây khom bản thân xuống, gồm cây cúi ngay cạnh đất, có cây xẻ nằm xung quanh khu đất. Trong mọi cha nngu đại thiên nhân loại, mọi dòng sông Khủng, sông nhỏ dại, suối khe, vân vân, đều kết thúc chảy; hồ hết loài cố thú phần lớn đứng lặng yên, không kêu, không ăn; toàn bộ phương diện ttránh, khía cạnh trăng, tinh tú, những mất ánh sáng; hầu hết ngọn gàng lửa khỏe mạnh thảy hồ hết tắt ngúm. Trong mọi bố nđần đại thiên nhân loại, nhờ vào thần lực của Phật, tất cả lửa dữ vào chốn địa ngục mọi trsinh sống bắt buộc mát mẻ; tất cả chúng sinc ở âm phủ, vào giây phút số đông được an vui; toàn bộ những loại bàng sinch gần như khởi tâm từ bỏ, thương nhau, không giận ghét, không làm tổn sợ, xuất xắc giết mổ chóc nhau; toàn bộ loại ngạ quỉ rất nhiều không xẩy ra đói khát; toàn bộ chúng sinh, thân vai trung phong mọi hết nhức đầu khó xử, được an nhàn, tương đối đầy đủ rất nhiều sự hài lòng.

Xem thêm: Ảnh: Tan Chảy Trước Những Bức Ảnh Xúc Động Về Yêu Thương Cha Mẹ Dành Cho Con

Đương khi đức Thế Tôn nằm xuống, nghiêng bản thân về phía hông bên đề nghị, thì trong mọi ba ndại đại thiên quả đât, toàn bộ đại địa, núi Khủng, biển lớn béo, hầu như chấn động mạnh; gió ko chuyển động; tất cả bọn chúng sinch, vào khohình họa xung khắc được yên ổn ổn, ko sinh sản nghiệp, lìa ngoài tâm lý dật dờ, vai trung phong ko tán loàn, niệm sinh sản tác chấm dứt bặt, im re, không danh tiếng. Chư vị Phạm Thiên, Đế Thích, Hộ Thế Thiên Vương, vì thần lực của Phật, phần lớn thấy hoàng cung, hoa viên, số chỗ ngồi, nơi ở của bản thân phần đông tối tăm, mất không còn ánh nắng, không tồn tại gì xứng đáng yêu dấu, các quyến trực thuộc của mình phần nhiều lo phiền đức, ko vui. Vị chúa tể của một nngớ ngẩn quả đât là ttránh Phạm Thiên Vương và chúa tể của tía nngớ ngẩn đại thiên thế giới là trời Đại Phạm Thiên vương vãi, với trung khu tự phụ tự thị, lưu ý đến rằng: “Thế giới này cùng những bọn chúng sinc sống trong các số ấy, đều vị ta tạo nên tác, vị ta thay đổi ra.” Trời Đại Phạm Thiên Vương, vày thần lực của Phật, thấy cung điện cùng chỗ ngồi, khu vực ở của mình phần đông khuất tất, mất hết ánh nắng, không tồn tại gì đáng mếm mộ. Trời Ma Hê Thủ La cùng các vị ttránh Tịnh Cư cũng thấy như vậy.

Xem thêm: Chương 12: Trí Tuệ Bát Nhã Là Gì, Trí Tuệ Bát Nhã Là Gì

Bấy giờ, ttránh Đại Phạm Thiên Vương trường đoản cú hỏi thầm rằng: “Do mức độ của ai mà lại hiện ra tướng trạng này, làm cho ta không còn mến mộ cung điện và chỗ ngồi, địa điểm nằm của ta nữa?” Ttránh Đại Phạm Thiên Vương tức thì quan liêu sát mọi vị trí vào cha ndở hơi đại thiên nhân loại, thấy rằng, đức Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri, sau nửa đêm ni vẫn nhập niết-bàn, cho nên đang sử dụng thần lực biến hóa Việc trước đó chưa từng gồm, thiết yếu nghĩ về lường này. Thần lực này đó là tướng nhập niết-bàn của đức Nlỗi Lai. Trời Đại Phạm Thiên Vương cân nhắc như thế xong xuôi, vừa bi thiết rầu ko vui, vừa sợ hãi cho nỗi lông tóc dựng vực lên. Ông cùng với bọn chúng Phạm Thiên vẫn vây xung quanh, tức tốc đi mang đến khu vực đức Phật ngự. Chư vị Phạm Thiên khác trong tía ngàn đại thiên thế giới những đã từng có lần tin nhấn thánh pháp với sẽ an trú trong thánh pháp.

Sau Lúc đang đi đến vị trí Phật ngự, ttránh Đại Phạm Thiên Vương cúi đầu đhình họa lễ đức Phật, với thưa rằng:

“Bạch đức Thế Tôn! Cúi xin đức Thế Tôn chỉ dạy đến con: Làm ráng làm sao nhằm an trụ? Tu hành như vậy nào?”

Đức Phật hỏi lại ttách Đại Phạm Thiên Vương:

“Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Có thật ngài sẽ suy nghĩ rằng: Có thiệt ngài vẫn suy nghĩ như thế chăng?”

Ttránh Đại Phạm Thiên Vương thưa:

“Dạ đúng, con vẫn suy nghĩ như thế, bạch đức Thế Tôn!”

Đức Phật hỏi tiếp:

“Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Còn ngài thì đang vì chưng ai tạo thành tác ra? Do ai hóa hiện tại ra?”

Nghe Phật hỏi những điều đó, ttránh Đại Phạm Thiên Vương chỉ đứng im lặng. Thấy chũm, đức Phật lại hỏi tiếp:

“Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Đến thời gian hỏa tai phân phát đụng, bố nngớ ngẩn đại thiên quả đât này sẽ ảnh hưởng lửa bạo phổi đốt cháy thiêu rụi; ý ngài gắng như thế nào, bao gồm bắt buộc kia là do ngài tạo nên sự, vị ngài hóa ra hay không?”

Trời Đại Phạm Thiên Vương thưa:

“Dạ không hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Đại địa này nương khu vực nước nhưng mà tại vị, nước lại nương vị trí gió, gió lại nương chỗ lỗi không; như thế, đại địa này dầy sáu trăm tám vạn do tuần, không xẩy ra bể nát; ý ngài rứa làm sao, đó bao gồm phải là vì ngài làm ra, vì chưng ngài hóa ra xuất xắc không?”

“Dạ chưa phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Hàng trăm ức phương diện ttách, mặt trăng vẫn giữ chuyển vào bố ndở hơi đại thiên trái đất này; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài nỗ lực làm sao, đó gồm phải là vì ngài tạo ra sự, vị ngài hóa ra tốt không?”

“Dạ chưa phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Sẽ có những lúc các vị thiên tử của phương diện trời, phương diện trăng không còn sinh hoạt trong số hoàng cung nữa, các cung điện ấy bấy giờ đang trống rỗng; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài cố kỉnh làm sao, kia bao gồm nên là do ngài tạo ra sự, do ngài hóa ra, bởi ngài gia trì tuyệt không?”

“Dạ không phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Thời máu tư ngày xuân, hạ, thu, đông; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài nỗ lực nào, đó tất cả đề nghị là do ngài tạo ra sự, vị ngài hóa ra, vày ngài gia trì xuất xắc không?”

“Dạ không phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Mặt nước phẳng phiu sáng sủa như gương, chất mềm mịn mềm mịn và mượt mà như bơ, tánh trong suốt của ngọc ma ni, trộn lê, thuộc các màu sắc và mẫu hiển thị trường đoản cú những nguyên lý khác; rồi hồ hết đồ vật nhỏng đại địa, nhà nước, rừng cây, vườn cửa hoa, hoàng cung, thắng lợi, thành ấp, xóm thôn, lạc đà, lừa ngựa, hươu nai, chim thú, phương diện trời, khía cạnh trăng, tinch tú, Phật, Bồ-tát, Duyên-giác, Thanh-văn, Phạm Thiên, Đế Thích, Hộ Thế Thiên Vương, người, gần như loài chẳng đề xuất bạn, vân vân, bao nhiêu là Color với tướng mạo trạng; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài rứa nào, đó tất cả nên là vì ngài tạo nên sự, vì ngài hóa ra, do ngài gia trì tuyệt không?”

“Dạ không phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Những khu vực nhỏng sườn núi, hố sâu; những âm thanh khô phát ra từ bỏ trống béo, trống nhỏ, ca kịch, nai kêu, thú rống, chyên hót, bạn nói, vân vân; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài vắt làm sao, kia có đề nghị là vì ngài tạo ra sự, do ngài hóa ra, vì ngài gia trì tuyệt không?”

“Dạ chưa hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Trong khi ở mộng, bạn ta thấy hầu như thứ màu sắc, nghe phần lớn sản phẩm âm tkhô giòn, ngửi phần đông đồ vật mùi thơm, nếm đều sản phẩm vị, biết phần lớn sản phẩm cảm xúc, rõ hồ hết sản phẩm công nghệ pháp nai lưng, nào cười cợt đùa, làm sao thút thít kêu la, nào hại quánh, nào âu sầu, nào vui phấn kích, vân vân, đầy đủ những lắp thêm cảm thọ; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài cầm cố nào, kia bao gồm nên là do ngài làm ra, vày ngài hóa ra, vì chưng ngài gia trì tốt không?”

“Dạ chưa phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Như fan trong tư chủng tộc, tất cả người đoan chủ yếu, bao gồm tín đồ rất xấu, gồm người túng bấn, tất cả người phong lưu, có fan phước đức không nhiều, gồm người phước đức nhiều, có bạn giữ giới lành, có fan duy trì giới ác, tất cả người tiêu dùng trí để triển khai vấn đề lành, có người tiêu dùng trí để làm Việc ác; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài nuốm như thế nào, kia có buộc phải là do ngài tạo nên sự, vày ngài hóa ra, vì chưng ngài gia trì hay không?”

“Dạ chưa phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Tất cả chúng sinch hay bị hại não vày nhiều nỗi sợ hãi: làm sao mọi tai nạn về nước, lửa, gió với đao binh; nào đều sự nguy khốn bên trên sườn núi, bên bờ sông; nào hầu hết nguy khốn của dung dịch độc, mãnh thú, sự chiên ân oán của loài tín đồ và hầu hết loại chưa hẳn tín đồ, với còn bao nhiêu sản phẩm công nghệ độc hại không giống nữa; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài nuốm nào, kia gồm buộc phải là vì ngài tạo sự, bởi ngài hóa ra, vày ngài gia trì tốt không?”

“Dạ không hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Chúng sinc có không ít tật bệnh: nào bị gió, bị rét, bị lạnh; nào tiết trời đổi khác bất thường; như thế nào tứ đại không điều hòa; gần như hội chứng bệnh dịch về mắt, về tai, về mũi, về lưỡi, về thân, hoặc vị họ tự tạo ra, hoặc vì trái báo từ bỏ đời trước; rồi còn từng nào hại não trong tim ý; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài thay nào, kia có cần là do ngài làm ra, vị ngài hóa ra, do ngài gia trì hay không?”

“Dạ chưa phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Chúng sinc hay bị các tai nạn thương tâm như nước lụt, giặc chiếm, binh lửa, đói khát, dịch bệnh; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài cụ làm sao, đó có bắt buộc là vì ngài làm nên, vày ngài hóa ra, vày ngài gia trì tuyệt không?”

“Dạ không hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Chúng sinch ai ai cũng bị buồn bã khi phần nhiều kẻ ân cần như phụ huynh, anh mẹ, bọn họ mặt hàng quyến thuộc, các bạn lành, tự dưng chốc nhưng mà đề xuất sinc li tử biệt; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài nạm như thế nào, đó tất cả đề nghị là do ngài làm ra, do ngài hóa ra, do ngài gia trì tuyệt không?”

“Dạ không hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Chúng sinh tạo thành nhiều nghiệp nhân không giống nhau, từ này mà nhấn Chịu những trái báo khác biệt sinh sống các vùng âm ti, ngạ quỉ, bàng sinc, bạn cùng trời; bọn chúng sinc sử dụng thân, mồm, ý để triển khai những việc lành, mà cũng dùng thân, miệng, ý để triển khai các câu hỏi ác. Thế gian tất cả mười loại nghiệp ác: ám sát, trộm cắp, gian dâm, giả dối, nói hai lưỡi, nói thêu dệt, nói lời tàn bạo, tđắm say lam, shối hận, tà kiến; bạn có tác dụng mười nghiệp ác này, đối với chúng sinh hoàn toàn không có chút lòng tự, không mang về tác dụng an vui, nhưng mà chỉ tạo ra khổ não, có tác dụng nhân duyên ổn đọa lạc vào các nẻo ác. Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài nạm như thế nào, đó bao gồm đề xuất là do ngài làm nên, bởi ngài hóa ra, do ngài gia trì giỏi không?”

“Dạ chưa hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Chúng sinc cần chịu những sự đau khổ: như thế nào bị chỉm đầu, chặt đứt tuỳ thuộc, xẻo tai giảm mũi, xương cốt gẫy nát; làm sao bị dầu nóng lên tưới trên mình, bị lửa thiêu đốt; làm sao bị roi đánh, bị đao kiếm hay các đồ nhọn đưa vào người; làm sao bị khiếu nại tụng, bị giam cầm tù hãm ngục, vân vân. Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài nạm làm sao, đó bao gồm cần là vì ngài tạo sự, vị ngài hóa ra, vị ngài gia trì xuất xắc không?”

“Dạ không hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Chúng sinh sản xuất nghiệp tà hạnh, cùng nhiều nghiệp xấu khác; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài vậy nào, kia gồm nên là do ngài tạo sự, vì chưng ngài hóa ra, vị ngài gia trì hay không?”

“Dạ chưa phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Chúng sinch sinh sản nghiệp giết hại, cùng rất nhiều nghiệp xấu khác; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài gắng như thế nào, kia có cần là vì ngài làm nên, vì ngài hóa ra, vày ngài gia trì hay không?”

“Dạ không phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Thế gian có những tướng trạng sinc già bệnh chết; đầy dẫy mọi điều tạo ra lo bi ai hại não cho tất cả những chủng tộc, ko trừ một ai; những pháp đều vô thường, biến hóa, tận diệt; tất cả phần đông đồ gia dụng có tác dụng cho người ta thương mến ko buốn chán, cũng phần đa cần bại hoại, lìa tan; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài thế như thế nào, đó tất cả phải là do ngài tạo nên sự, vì chưng ngài hóa ra, vị ngài gia trì tốt không?”

“Dạ chưa phải vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Chúng sinh bị những tánh xấu tđam mê sảnh đắm đuối cùng rất nhiều điều khổ não không giống trói buộc ngăn uống che, tạo cho trung khu bị thú vị, tạo ra vô vàn hành nghiệp; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài nạm nào, kia tất cả phải là do ngài làm ra, vì chưng ngài hóa ra, bởi ngài gia trì tuyệt không?”

“Dạ không hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Có tía con đường ác là địa ngục, ngạ quỉ cùng súc sinch, nghỉ ngơi kia chúng sinc yêu cầu chịu vô lượng đau khổ; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài gắng như thế nào, đó gồm đề xuất là do ngài làm nên, vị ngài hóa ra, vị ngài gia trì giỏi không?”

“Dạ không hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Tất cả số đông lắp thêm ra đời từ bỏ tổ quốc nhỏng cây trồng hoa trái; rất nhiều vật dụng giữ mùi nặng, và đầy đủ các loại vị ngọt mặn đắng cay chua chát, chúng sinch yêu thích đồ vật như thế nào thì làm cho nó cách tân và phát triển, không mê thích sản phẩm làm sao thì quăng quật đi; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài ráng như thế nào, đó có nên là do ngài làm nên, vì ngài hóa ra, vày ngài gia trì tốt không?”

“Dạ chưa hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

“Chúng sinc bị vô minh bịt tủ, kết chặt cùng với ái dục, để rồi bắt buộc lưu giữ gửi mãi trong thời gian nẻo đường, thời gian sinch dịp tử, khi thành khi hoại, đi chỗ này đến địa điểm tê, lần chần đâu là đầu, đâu là cuối; cứ nỗ lực mà lại trôi lnạp năng lượng, nhưng mà Chịu tơ rối cột trói mãi trong trần gian, ko ước ao cầu ra khỏi; thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ý ngài nạm như thế nào, đó gồm buộc phải là vì ngài tạo ra sự, vị ngài hóa ra, do ngài gia trì tốt không?”

“Dạ không hẳn vậy, bạch đức Thế Tôn!”

Đức Phật hỏi tiếp:

“Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Thế thì vì nguyên ổn nhân làm sao nhưng ngài nghĩ rằng: ?”

Trời Đại Phạm Thiên Vương thưa:

“Bạch đức Thế Tôn! Con vị không có trí tuệ, trọng tâm tà loài kiến điên đảo không đoạn trừ, chưa được nghe và tin nhấn chánh pháp vì đức Thế Tôn huấn luyện và đào tạo, cho nên vì thế sẽ có những ý nghĩ với khẩu ca điên loạn như thế. Bạch đức Thế Tôn! Bây giờ đây, xin đến bé được hỏi lại đức Thế Tôn về nghĩa lí ấy: Thế giới hiện nay bao gồm đấy là vì ai tạo thành, vì chưng ai thay đổi ra? Tất cả bọn chúng sinch vì ai tạo nên, vì ai đổi khác ra, vị ai gia trì, bởi vì sức gì sinc ra?”

Đức Phật dạy:

“Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Thế giới này bởi vì nghiệp tạo nên, vày nghiệp chuyển đổi ra; toàn bộ chúng sinc là do nghiệp tạo ra, vì nghiệp chuyển đổi ra, vì sức nghiệp có mặt. Vì sao thế? Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Do vô minh cơ mà tất cả hành, bởi hành cơ mà tất cả thức, vì thức mà tất cả danh dung nhan, bởi danh nhan sắc mà lại gồm lục nhập, vì chưng lục nhập cơ mà gồm xúc, do xúc nhưng tất cả thọ, vì tbọn họ nhưng gồm ái, vị ái mà lại bao gồm thủ, bởi thủ cơ mà có hữu, vì chưng hữu mà tất cả sinh, bởi sinc mà lại bao gồm lão tử với lo ai oán cực khổ chồng hóa học thành kân hận lớn tưởng như vậy. Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Nếu vô minh khử thì hành cho đến lão tử cũng khử, cùng kân hận lo ai oán buồn bã ông chồng chất kia cũng không hề. Sự bài toán đó không bởi vì ai tạo ra, không bởi ai bảo ai tạo nên, ko vày ai an bài; chỉ tất cả nghiệp và pháp! Nghiệp với pháp hòa hợp có tác dụng nhân duyên gồm ra bọn chúng sinc. Nếu ai xa lìa được sự liên hiệp của nghiệp và pháp thì đang lâu dài không hề giữ gửi vào sinc tử. Nlỗi núm, thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, hễ nghiệp xong xuôi không bẩn thì phiền đức óc xong xuôi sạch sẽ, cùng khổ sở cũng ngừng sạch sẽ. Đó có nghĩa là ‘xuất li’, cũng call là ‘được niết-bàn tịch tịnh’. Và những điều đó, thưa Ngài Đại Phạm Thiên Vương! Ai được niết-bàn thì Có nghĩa là người đó đã hoàn thành hết nghiệp, đang xa lìa pnhân hậu óc, không thể đau khổ. Những pháp đó là vì thần lực của chư Phật, do sức gia trì của clỗi Phật nhưng tất cả. Vì sao vậy? Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Nếu không tồn tại chư Phật ra đời để giảng nói ví dụ, thì không có bất kì ai được nghe số đông pháp như vậy. Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Nếu vào thời gian chư Phật Thành lập và hoạt động, có ai được nghe giáo pháp tốt nhất nâng cao khó đọc điều này, fan được nghe pháp Sinch thì vẫn trường đoản cú pháp Sinh cơ mà được giải thoát; tín đồ được nghe những pháp Già, Bệnh, Chết, Lo Buồn, Khổ Não, thì đang tự gần như pháp Già, Bệnh, Ckhông còn, Lo Buồn, Khổ Não ấy nhưng mà được giải bay. Vì vậy cho nên, thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, chư Phật thành lập để triển khai như vậy, có nghĩa là chỉ bày, giảng nói cụ thể rằng: Các hành là vô thường, chuyển đổi, ko nhất định, không rốt ráo, giống như điện chớp. Giả sử sau khoản thời gian chư Phật diệt độ nhưng chánh pháp ẩn mất, thì chân thành và ý nghĩa cũng giống như vậy; Tức là clỗi Phật thành lập nhằm knhì thị, rằng các hành như năng lượng điện chớp. Nếu chỏng Phật ko mở ra ngơi nghỉ đời, tất cả các hành vẫn biến đổi từng khoảnh xung khắc, nhỏng điện chớp, dẫu vậy vẫn không một ai nói các hành y hệt như điện chớp, nhỏng mộng huyễn, như giờ vang. Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Clỗi Phật vị thấy rõ tất cả những hành là chuyển động, là vô thường xuyên, là pháp biến đổi, là pháp tận diệt, như điện chớp, như mộng huyễn, như tiếng vang; cho nên vì vậy sẽ dạy: Người trí nghe lời dạy dỗ ấy, bèn quan sát tướng mạo trạng của các pháp, gọi được ý nghĩa của lí nhân duyên ổn, vì thế cũng thấy rõ được những hành là chuyển động, là vô thường xuyên, là pháp đổi khác, là pháp tận diệt. Các pháp luôn luôn luôn bị li tán, bị tàn phá, nlỗi tiết trời luôn luôn luôn luôn biến đổi. Sự trạng ấy hoàn toàn có thể xẩy ra trong khohình họa khắc, hoàn toàn có thể vào một ngày, một tối, hay nửa mon, một mon, hoặc lâu dài hơn nhỏng 1 năm, trăm năm; nhưng lại dù là kéo dãn dài mang đến một kiếp giỏi trăm kiếp, thì toàn bộ cũng đề nghị hoại diệt; gặp mặt những tai nạn ngoài ý muốn mập như lửa đốt, nước cuốn, gió bay, toàn bộ phần lớn cần hoại diệt; đại địa và nhân loại, gồm rồi cũng trả không; những núi to nlỗi thiết vi, đại thiết vi, tu-di cùng những núi đen, bao gồm rồi cũng hoàn không; mặt trời, mặt trăng cùng tinh tú, bao gồm rồi cũng trả không, có lúc đang mất hết ánh nắng, không hề chiếu soi, rồi rớt xuống bể nát; các cung điện của clỗi thiên, có rồi cũng trở thành tiêu diệt; những nơi nlỗi kinh thành, thành ấp, làng xóm, rừng cây, ao hồ nước, sân vườn tược, dù xinh đẹp, tuy nhiên đã có sinh thì tất bắt buộc bao gồm diệt; tất cả ttránh, tín đồ, sinch rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh… Những người dân có trí thấy rõ tướng mạo trạng của những pháp như thế thì tâm sinc rầu rĩ, ước ao xa lìa các pháp vô hay, thay đổi, tận khử ấy; cho nên vì vậy sử dụng tin tưởng bình đẳng, bỏ đơn vị đi xuất gia; sẽ hiểu ra những hành nlỗi năng lượng điện chớp, nhỏng mộng huyễn, như giờ đồng hồ vang, lại thấy bóng mặt trời mặt trăng, tinch tú, vân vân in nội địa, vì suy nghiệm số đông sự trạng ấy cơ mà thấu rõ đạo lí nhân duyên của vạn pháp, cho nên vì vậy giành được giác ngộ. Cũng có những người dân trí, dựa vào được Phật chỉ dạy dỗ và những ttồn tại học thức trợ giúp, hoặc từ mình quan tâm đến mà lại thấu hiểu những hành là vô thường xuyên, nhỏng điện chớp, nlỗi mộng huyễn, như giờ đồng hồ vang; rồi phạt khởi tín nhiệm, quăng quật nhà đi xuất gia, hoặc chứng được trái Tu-đà-hoàn, hoặc quả Tư-đà-hàm, hoặc trái A-na-hàm, hoặc quả A-la-hán; ví như theo con đường đại thừa thì đang chứng được bậc Nhẫn thứ nhất, hoặc bậc Nhẫn sản phẩm hai, hoặc bậc Nhẫn máy ba, hoặc cao không chỉ có thế, hoàn toàn có thể đạt mang lại đạo quả Vô Thượng Bồ Đề. Giả sử sau khoản thời gian chư Phật khử độ, mọi giáo pháp nhỏng bên trên vẫn được lưu lại cha trong thế gian, thì các chúng sinch được nghe giáo pháp ấy sẽ được cứu giúp độ ngơi nghỉ 1 trong các bố vượt, là Thanh-văn thừa, Duyên-giác quá cùng Vô thượng Phật quá. Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Ngài cần hiểu rõ, giáo pháp này trước sau hồ hết vày chư Phật chỉ dạy; cho nên bạn trí cửa hàng gần cạnh thấy tướng tá trạng của những pháp hành thì trọng tâm sinc chán nản, xa lìa, vì chưng họ biết rõ rằng, các pháp hành là vô thường xuyên, là cực khổ, là rượu cồn đưa, không một mực, biến đổi, tận khử, nhỏng năng lượng điện chớp, như mộng huyễn, nlỗi giờ vang. Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Các pháp này cũng chính là chình họa giới của clỗi Phật, được chỏng Phật chỉ dạy; gồm các chúng sinc đã từng có lần tu tập, được nghe chánh pháp, gây ra lòng kính tin, thấy rõ các hành là vô thường xuyên, là hoại khử, nlỗi năng lượng điện chớp, nhỏng mộng huyễn, nlỗi giờ vang; tất cả những người đã từng có lần tu phạm hạnh cùng với chư Phật, hoặc có tín đồ sống tận nơi tchúng ta trì cấm giới, nhờ vào này mà hiểu rõ các hành là vô hay, là hoại diệt, như diện chớp, nhỏng mộng huyễn, nlỗi giờ vang; biết như thế rồi thì vạc khởi lòng tin, quăng quật đơn vị đi xuất gia, Tuy vào tầm kia clỗi Phật không Thành lập, dẫu vậy do đã gieo tdragon cnạp năng lượng lành với chư Phật, bởi vì được chư Phật gia trì, tín đồ đó cũng đã có được đạo quả Bồ-đề. Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Ngài cần phải biết rằng, tất cả những là chình ảnh giới của chư Phật, được clỗi Phật gia trì; bố nngây ngô đại thiên thế giới này không hẳn là quốc độ của Phạm Thiên, cũng không phải là quốc độ của ngoại đạo, mà đó là quốc độ của chỏng Phật. Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương! Nhỏng lai đã tu tập hạnh Bồ-tát trải qua vô lượng kiếp, đã gieo trồng căn uống lành cùng với rất nhiều chư Phật, nào hành trì cnóng giới, như thế nào khổ tu phạm hạnh, thực hành vô lượng những pháp tu khổ hạnh cực nhọc khăn; ni nhiếp tbọn họ nhân loại này nhằm sửa sang thành Phật độ tkhô nóng tịnh, giả dụ tất cả chúng sinc tu cnạp năng lượng lành thì tùy theo cường độ tu tập của mình nhưng có những lúc sẽ được cứu vãn độ. Từ thọ xa, Nhỏng Lai luôn luôn luôn cần sử dụng tứ phnghiền hàng phục nhằm thu nhiếp đáp chúng sinch, sẽ là cha thí, ái ngữ, lợi hành cùng đồng sự. Các bọn chúng sinch cơ vị theo mức độ thệ nguyện của Như Lai mà sinch về Phật độ này, nghe Nhỏng Lai nói pháp ngay lập tức tinh thông kính tin, không tin tưởng tưởng nơi Phạm Thiên, Đế Thích, hoặc các vị Hộ Thế Thiên Vương. Thưa ngài Đại Phạm Thiên Vương, ngài nên tìm hiểu như thế, đó là Phật độ, chứ chưa hẳn là quốc độ của Phạm Thiên, của Đế Thích, của Hộ Thế Thiên Vương, lại càng chưa hẳn là quốc độ của nước ngoài đạo.”

Hiện nay, ttách Đại Phạm Thiên Vương với hàng nghìn, nngây ngô chúng Phạm Thiên, cùng lộ vẻ bi đát rầu, nói với nhau rằng: Chỉ gồm chư Phật Thế Tôn mới thông đạt giáo pháp chiến hạ diệu thi thoảng như thế. Ttránh Đại Phạm Thiên Vương thầm xưng tán clỗi Phật rằng: Vì clỗi Phật hi hữu, new gồm vô lượng chình họa giới bắt buộc nghĩ bàn! Tức thì, trời Đại Phạm Thiên Vương xin qui y làm đồ đệ Phật, rồi thỉnh cầu rằng:

 “Bạch đức Thế Tôn, bậc Đại Sư của con! Cúi xin đức Thế Tôn chỉ dạy dỗ mang đến con: Làm vắt làm sao để an trụ? Nên tu hành như vậy nào?”

Đức Phật dạy:

“Này Đại Phạm Thiên Vương! Cõi nhân loại cha nngớ ngẩn này là quốc độ của Phật, ni Nlỗi Lai đem phó chúc mang lại ông. Ông nên thuận theo Như Lai, đừng khiến cho con đường chân thật bị đoạn tuyệt; đừng để cho bố bé đôi mắt vô thượng là đôi mắt Phật, đôi mắt Pháp với mắt Tăng bị đoạn tuyệt; chớ nhằm chính mình ở đầu cuối vươn lên là kẻ diệt trừ chánh pháp! Này Đại Phạm Thiên Vương! Sẽ gồm trưởng tử của Nlỗi Lai là đại Bồ Tát Di Lặc, ra đời tự miệng Phật, hóa hiện nay từ pháp Phật, trung khu đại bi quan xót bọn chúng sinc, ao ước bọn chúng sinc được lợi lạc, an ổn; vẫn ngã xđọng làm Phật cũng nghỉ ngơi tức thì cõi quả đât tía ndở người này, y hệt như Nlỗi Lai ở chỗ này, không có gì khác hoàn toàn. Bây Giờ ông đã tùy thuận theo sự giáo hóa của Nlỗi Lai, thì cũng đề nghị tùy thuận theo đức Phật tương lai tê, chớ làm cho con đường chân thực, con mắt Phật, bé đôi mắt Pháp, bé mắt Tăng bị đoạn giỏi. Vì sao vậy? Này Đại Phạm Thiên Vương! Cho đến khi nào chị em của giáo pháp không bị đoạn giỏi, thì bé mắt Phật, con mắt Pháp, bé mắt Tăng cũng không trở nên đoạn tuyệt; bé đôi mắt Phạm Thiên, con đôi mắt Đế Thích, bé đôi mắt ttránh, con mắt fan, bé mắt giải bay, cho đến nhỏ đôi mắt niết-bàn cũng không bị đoạn giỏi. Vì thế cho nên, này Đại Phạm Thiên Vương, lúc này Nhỏng Lai lấy Phật độ ba nngây ngô đại thiên thế giới này phó chúc mang lại ông. Này Đại Phạm Thiên Vương! Những gì Nlỗi Lai đã dạy dỗ, ông phải tùy thuận, đừng nhằm chủ yếu mình cuối cùng biến chuyển kẻ bài trừ chánh pháp!”

Tất cả bọn chúng Phạm Thiên ngơi nghỉ vào cha ndại dột đại thiên quả đât hầu hết đang có trung khu chánh tín đối với chánh pháp từ trước, bây giờ, Đại Phạm Thiên Vương, vị trời buổi tối cao của chúng Phạm Thiên, cũng ngay tức thì bao gồm lấy được lòng tin chân chánh, sâu xa so với chánh pháp.