BỒ ĐỀ BỔN VÔ THỌ
Sư nói: Thiện trí thức, tự tánh của Bồ Đề vốn tkhô giòn tịnh, chỉ dụng trung tâm này trực liễu thành Phật. Thiện trí thức, hãy nghe bài toán đắc pháp với vụ việc của Huệ Năng.
Bạn đang xem: Bồ đề bổn vô thọ
Huệ Năng quê tiệm ở Phạm Dương, phụ thân bị giáng chức cho Lãnh Nam, trôi dạt làm dân Tân Châu. Thân cầm cố chẳng may phụ thân lại mất nhanh chóng, bà mẹ là góa phụ, nhà ở Nam Lộ, bần hàn phải đi bán củi kế bên chợ. Lúc ấy bao gồm vị khách hàng mua củi nhờ vào mang đến đơn vị, Huệ Năng được tiền rời khỏi, gặp một vị khách vẫn tụng Kinc, Huệ Năng nghe được lời Kinc chổ chính giữa ngay lập tức khai ngộ, bèn hỏi khách tụng Kinc gì ? Khách nói là Kinch Kyên ổn Cang. Hỏi: “ Ở đâu bao gồm Kinch điển này?”. Khách nói: “ Tôi từ cvào hùa Đông Tnhân hậu, thị trấn Huỳnh Mai Kỳ Châu đến. Chùa ấy vì Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn Đại Sư nhà hóa, môn đồ hơn ngàn con người, tôi mang lại đó lễ bái lãnh thọ gớm này. Ngũ Tổ thường khuim Tăng tục trì Kinh Klặng Cang thì được loài kiến tánh, trực liễu thành Phật”.
Huệ Năng nghe nói, lại cũng do xưa kia tất cả dulặng, đề nghị được một fan khách hàng cho mười lượng bạc để cho chị em già được sinch sinh sống và bảo đi tức thì cho Huỳnh Mai tmê mẩn lễ Ngũ Tổ. Huệ Năng sắp xếp mang đến mẹ xong xuôi, tức tốc từ giã khởi thủy. Trải qua hơn ba mươi ngày con đường, cho thị xã Huỳnh Mai lễ bái Ngũ Tổ. Tổ hỏi: “Ông là tín đồ phương nào, mong muốn cầu câu hỏi gì?”.
Huệ Năng nói: “Đệ tử là dân Tân Châu Lãnh Nam, tự xa cho lễ bái, chỉ cầu làm Phật, chẳng cầu vấn đề gì khác”.
Tổ nói: “Ông tín đồ Lãnh Nam, là kẻ mọi rợ, làm sao rất có thể làm cho Phật được?”
Huệ Năng nói: “Người bao gồm Nam Bắc, Phật tánh vốn chẳng có Nam Bắc, thân hèn hạ này với thân Hòa Thượng chẳng đồng, tuy thế Phật tánh đâu tất cả sai biệt!”
Ý Ngũ Tổ còn mong nói thêm, cơ mà thấy đồ vật chúng đứng bao phủ, bắt buộc bảo theo chúng thao tác làm việc. Huệ Năng bạch Hòa Thượng: “Tự chổ chính giữa của đồ đệ thường sanh trí huệ chẳng lìa trường đoản cú tánh, tức là phước điền, chưa rõ Hòa Thượng bảo thao tác gì?”. Tổ nói: “Tên mọi rợ này căn khí thông minh, ngươi chớ nói nữa, hãy ra đơn vị sau đi!”. Huệ Năng lui mang lại bên sau, gồm một cư sĩ không nên Huệ Năng vấp ngã củi giã gạo, trải qua hơn tám mon. Một ngày tê Tổ bất thình lình đến gặp mặt Huệ Năng nói: “Ta nghĩ cái thấy của ngươi sử dụng được, bởi vì sợ hãi gồm kẻ nguy hại ngươi, yêu cầu chẳng thủ thỉ cùng với ngươi, ngươi tất cả biết chăng?”.
Huệ Năng nói: “Đệ tử cũng biết ý của Thầy, bắt buộc chẳng dám đi mang lại bên trước”.
Một ngày tê, Ngũ Tổ triệu tập đồ đệ bảo rằng: “Sanh tử là bài toán to, các ngươi cả ngày chỉ cầu phước điền, chẳng cầu lìa khỏi biển cả khổ sanh tử, trường đoản cú tánh nếu như mê, phước làm sao hoàn toàn có thể cứu vãn được? Các ngươi mọi cá nhân hãy tự coi trí huệ, sử dụng bổn định trọng tâm Bát Nhã của tự tánh, mỗi cá nhân làm cho một bài xích kệ trình cho ta xem, giả dụ ngộ được đại ý, thì ta đang trao truyền y bát mang đến làm Tổ sản phẩm công nghệ sáu; hãy mau lên chẳng được đủng đỉnh, hễ lọt được vào suy lường thì chẳng dùng được. Người loài kiến tánh vừa nghe đề xuất ngay lập tức thấy, nếu như được điều này thì lúc ra trận giữa đao kiếm cũng đề xuất thấy được”.
Đại chúng nghe xong xuôi nói cùng nhau rằng: “Chúng ta chẳng đề nghị nhọc vai trung phong mệt trí làm kệ đâu bổ ích gì, vì bao gồm Thượng Tọa Thần Tú hiện có tác dụng Giáo thọ sư, chắc chắn là sẽ tiến hành, họ làm cho kệ chỉ mức giá sức thôi, chúng ta về sau y chỉ Sư Thần Tú cũng khá được rồi”.
Ngài Thần Tú suy nghĩ: “Đại bọn chúng chẳng trình kệ, do ta là Giáo tbọn họ sư của mình, ta yêu cầu làm kệ trình Hòa Thượng. Nếu chẳng trình kệ thì Hòa Thượng làm sao biết được loài kiến giải sâu cạn trong trái tim ta, ý của ta trình kệ vị cầu Pháp thì tốt, vì ao ước làm Tổ thì không nên, chằng khác gì cần sử dụng trung khu phàm nhưng mà đoạt Thánh vị. Nếu chẳng trình kệ thì làm thế nào đắc Pháp được, thực khó! Thực khó!”.
Nơi hiên nhà trước Pháp đường, Ngũ Tổ định mời họa sỹ đến vẽ Biến Tướng Kinc Lăng Già với Ngũ Tổ Huyết Mạch Đồ, nhằm cúng nhịn nhường với lưu truyền đời sau. Lúc Thần Tú làm cho kệ ngừng, mấy lần mong mỏi vào trình, mà lại lúc đến trước Pháp con đường thì trong tâm bấn loàn, những giọt mồ hôi ước đẫm bản thân. vì thế trãi qua bốn ngày, mười bố lần muốn vào trình cơ mà vẫn chưa trình được, sau cuối Thần Tú suy nghĩ: “Chi bằng ghi trên vách tường hành lang để Hòa Thượng thấy được; ví như Tổ nói tốt thì ta ra lễ bái nói của Thần Tú làm, nếu nói là chẳng được thì uổng công ta sinh sống núi mấy năm, lại tu đạo gì mà lại được trao lễ bái của người!”.
Nữa tối kia không cho ai xuất xắc, trường đoản cú nắm đèn viết kệ bên trên vách hiên chạy dài phía Nam, trình ssinh sống thấy của tự vai trung phong, kệ rằng:
Thân thị Bồ Đề thú,
Tâm nhỏng minc cảnh đài.
Thời thời yêu cầu phất thức,
Vật sử nhạ è cổ ai.
Dịch nghĩa:
Thân là cây Bồ Đề.
Tâm nlỗi đài gương sáng sủa.
Luôn luôn siêng dọn dẹp và sắp xếp,
Chớ mang lại dính bụi hồng.
Thần Tú viết kệ chấm dứt, tức thì về phòng, không có ai hay. Tú lại suy nghĩ: “Ngày mai, Ngũ Tổ thấy kệ hoan tin vui thì ta bao gồm duyên ổn với Pháp, nếu như nói ko được thì đó là tại ta còn mê, nghiệp cphía xưa nặng nề nằn nì, chẳng đặng đắc Pháp, Thánh ý thật khó lường!”. Tú của phòng quan tâm đến ngồi ở chẳng lặng cho tới gần sáng.
Tổ đã biết Thần Tú chưa vào cửa được, chẳng thấy trường đoản cú tánh. Ttách sáng, Tổ kêu họa sỹ mang lại hành lang để vẽ, thình lình thấy kệ, bèn nói với họa sĩ: “Thôi, chẳng nên vẽ nữa, làm cho lao nhọc tập mang lại ông từ bỏ xa mang đến đây. Kinh nói:”Phàm tất cả tướng đa số là lỗi vọng”. Nay chỉ việc nhằm bài bác kệ này cho người trì tụng, y kệ này tu, khỏi đọa ác đạo, y kệ này tu, được công dụng lớn”. Bèn kêu môn đệ đốt nhang kính lễ, bảo cả thảy số đông tụng kệ này sẽ tiến hành loài kiến tánh. Môn thiết bị tụng kệ số đông khen: lành thay!
Nửa tối Tổ kêu Thần Tú vào trong phòng hỏi: “Kệ yêu cầu vị ông làm cho chăng?”. Tú nói: “Thiệt là Tú làm cho, chẳng ham vọng cầu Tổ vị, hy vọng Hòa Thượng từ bỏ bi, xem đồ đệ có tí chút trí tuệ chăng?”.
Tổ nói: “Ông có tác dụng kệ này không thấy phiên bản tánh, chỉ cho ngoại trừ cửa ngõ, chưa vào trong, con kiến giải như vậy search vô thượng Bồ Đề quan yếu được. Vô thượng Bồ Đề yêu cầu Khi vừa nói liền nhận từ bỏ bổn trung tâm, thấy từ bỏ bản tánh, chẳng sinh chẳng khử, với bất kể giờ đồng hồ làm sao, niệm niệm từ bỏ thấy, chẳng kẹt vào vạn Pháp, nhứt chơn nhứt thiết chơn, vạn chình họa tự nlỗi nlỗi, chiếc trọng điểm nlỗi nhỏng Tức là chân thật. Nếu thấy như vậy tức vô thượng Bồ Đề của từ tánh. Ông trợ thì ra đi Để ý đến một vài ngày nữa, làm bài kệ không giống mang đến ta xem, nếu như kệ ông vào được cửa ngõ thì ta đã truyền trao y Pháp”.
Thần Tú đảnh lễ lui ra, trải qua mấy ngày tiếp theo làm kệ chẳng được, trong tâm địa xôn xao tinh thần chẳng lặng, tương tự như vào mộng, đi ngồi chẳng vui.
Qua hai ngày sau đó tất cả một tuỳ nhi đi qua phòng giã gạo, xướng tụng bài xích kệ Huệ Năng nghe được ngay lập tức biết kệ này không thấy phiên bản tánh, cho dù chưa được sự bảo ban của Tổ, tuy nhiên sẽ biết được đại ý, bèn hỏi tuỳ nhi rằng: “Tụng kệ gì?”. Đồng tử nói: “Kẻ phần đa rợ này chả biết, Đại Sư nói: Sanh tử là Việc to hy vọng truyền trao y Pháp, buộc phải bảo đệ tử làm cho kệ trình coi, ví như ngộ đại ý thì sẽ tiến hành truyền trao Y Pháp làm Tổ sản phẩm sáu. Thượng Tọa Thần Tú viết kệ Vô Tướng bên trên vách tường hiên chạy dọc. Đại Sư bảo đông đảo bạn hồ hết tụng, y kệ này tu khỏi đọa ác đạo, y kệ này tu, sẽ tiến hành tác dụng lớn”.
Huệ Năng nói: “Thưa Thượng nrộng, tôi giã gạo tại chỗ này hơn tám tháng, chưa từng đi mang lại công ty trước, mong Thượng nrộng dẫn tôi đến trước bài xích kệ lễ bái”. Đồng tử tức tốc dẫn đến trước bài kệ, lễ bái kết thúc, Huệ Năng nói: “Huệ Năng chưa biết chữ, xin Thượng nrộng đọc giùm”. Lúc ấy có quan biệt giá bán Giang Châu là Trương Nhựt Dụng, liền Khủng giờ đồng hồ phát âm, Huệ Năng nghe ngừng bèn nói: “Tôi cũng đều có một bài kệ, xin Biệt Giá viết giùm”. Biệt Giá nói: “Ông cũng làm kệ à, Việc này hi hữu!” Huệ Năng nói cùng với Biệt Giá rằng: “Muốn nắn học tập Vô Thượng Bồ Đề, chẳng nên khinc bỉ kẻ sơ học tập, hạ hạ nrộng hữu thượng thượng trí, thượng thượng nhơn hữu một (chìm mất) ý trí”.
Biệt Giá nói: “Ông hãy tụng kệ đi, ta viết giùm đến. Ông ví như đắc pháp nên độ ta trước, sau đây chớ quên lời này”. Huệ Năng kệ rằng:
Bồ Đề bổn vô trúc,
Minh chình ảnh diệc phi đài.
Bổn lai vô độc nhất vật dụng,
Hạ xứ nhạ è cổ ai?
Dịch nghĩa:
Bồ Đề vốn chẳng cây,
Gương sáng cũng chẳng đài.
Xưa ni ko một đồ,
Nơi làm sao dính lớp bụi trần?
Kệ viết xong, vật chúng hầu hết không thể tinh được tán thán với nhau: “Lạ núm, chẳng đề nghị theo tướng mạo mạo nhưng mà review fan, không ngờ ni gồm nhục thân Bồ Tát nhưng mà chẳng biết!”.
Tổ thấy đại bọn chúng Kinh quái quỷ, sợ hãi người ám sợ, buộc phải đem giày sứt bài xích kệ, nói rằng: “Cũng không thấy tánh”. Mọi người cho là cần.
Hôm sau Tổ lén cho công ty giã gạo, thấy Huệ Năng lưng treo đá giã gạo, nói rằng: “Người cầu đạo cần phải như thế”. Lại hỏi: “Gạo trắng chưa?”. Huệ Năng đáp: “white sẽ thọ, không đủ giần sàng thôi”. Tổ mang gậy gõ trên cối bố loại rồi loại bỏ đi. Huệ Năng gọi ý Tổ, đề xuất canh tía vào thất. Tổ dùng Ca Sa đậy lại ko cho người thấy, rồi tmáu Kinh Kyên Cang, cho câu: “Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm” thì Huệ Năng ngay lập tức kia đại ngộ tất cả vạn pháp chẳng lìa từ tánh, bèn bạch Tổ rằng:
“Đâu ngờ trường đoản cú tánh vốn tự thanh tịnh,
Đâu ngờ từ tánh vốn chẳng sinh diệt,
Đâu ngờ tự tánh vốn tự rất đầy đủ,
Đâu ngờ trường đoản cú tánh vốn chẳng lay rượu cồn,
Đâu ngờ từ bỏ tánh hay sinh vạn pháp !”.
Tổ biết Huệ Năng đã ngộ phiên bản tánh, yêu cầu nói với Huệ Năng rằng: “Chẳng cảm nhận bổn trung khu, học pháp có hại, trường hợp nhận ra bổn định trọng điểm thấy được bổn tánh, tức Call là Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật”.
Nửa tối tchúng ta pháp chẳng ai biết, Tổ bèn truyền pháp đốn giáo và y bát nói rằng: “Ngươi là Tổ lắp thêm sáu khéo từ hộ niệm, độ mọi thơ mộng thịnh hành lưu giữ truyền mang lại đời sau, chớ để đoạn đứt”. Nghe ta nói kệ đây:
“Hữu tình lai hạ chủng,
Nrộng địa trái huờn sinh.
Vô tình diệc vô chủng,
Vô tánh diệc vô sanh”.
Xem thêm: Nhập Bất Khả Tư Nghị Cảnh Giới, Bất Khả Tư Nghị
Dịch nghĩa:
Hữu tình được gieo tương tự,
Vô tình thì vô chủng,
Vô tánh cũng vô sanh.
LƯỢC GIẢI:
Sinh đồ có nhị loại: Hữu tình là động vật - Vô tình là thực đồ gia dụng. Hữu tình mới được gieo tương tự Phật, vô tình thì không; tất cả kiểu như là nhơn, ắt vẫn sanh trái. Nhơn địa là lãng mạn, trái địa là Phật. Vô tình chẳng buộc phải nrộng địa của Phật phải chẳng phải là như thể (vô chủng).
Tất cả pháp vốn chẳng có tự tánh, đề xuất nói vô tánh. Vậy thì thơ mộng cùng vô tình, Phật với chúng sinh hầu hết chẳng có trường đoản cú tánh, cũng là pháp vô sinh vậy. Nên nói : “Vô tánh diệc vô sanh”. Vì đây là kệ truyền pháp, kệ truyền pháp chẳng được lọt được vào tđọng cú.
Hỏi: Đã nói ko lọt vào tđọng cú, tại sao nói “Vô tánh diệc vô sanh?”. vì vậy là lọt được vào cú vật dụng nhị rồi?
Đáp: Nói tất cả pháp vốn chẳng từ tánh thì làm thế nào tất cả vô tánh cùng vô sanh để làm từ tánh!
Hành giả hiểu mang lại chổ này, đừng nên sử dụng ý thức để lãnh hội, cho rằng đúng hay không đúng: Đã nói pháp vô sinh thì làm thế nào sinh ra pháp đúng với pháp không đúng?
Đây là cửa quan của Tnhân hậu môn, cần phải thấu qua (tự ngộ) new được.
Kệ này lược giải là để phá chấp, còn ý muốn phát âm ý Tổ cần phải tự tsay mê ngộ bắt đầu được.
Tổ lại nói: “lúc xưa Đạt Ma Đại Sư mới tới xđọng này, vì chưng bạn ta chưa đủ tin tưởng, phải mới truyền y chén để gia công tín thể (đồ vật làm cho tin) đời đời kiếp kiếp truyền nhau thành pháp tắc, lấy chổ chính giữa truyền trung tâm đông đảo bảo trường đoản cú ngộ từ giải, từ xưa Phật Phật chỉ truyền phiên bản thể, Tổ Tổ mật phó bản trung khu. Y bát là mối giành giật, cho tới đời ngươi cần dừng truyền. Nếu truyền y bát là bài toán khôn xiết nguy hiểm, ngươi phải đi đến mau, kẻo tất cả bạn ám hại”.
Huệ Năng bạch rằng: “Đi xứ đọng nào?”
Tổ nói: “Gặp Hoài thì dứt, chạm mặt Hội thì ẩn”.
Canh bố lãnh y chén xong xuôi, Huệ Năng được Ngũ Tổ mang lại bến đò Cửu Giang. Xuống thuyền Huệ Năng giành chèo. Tổ nói: “Đúng ra ta đề xuất độ”. Huệ Năng nói: “khi mê thì Thầy độ, ngộ rồi tự độ”. (Độ gồm nhị nghĩa: 1-Cứu độ. 2-Đưa đò). Nói độ là 1 , tuy nhiên chổ cần sử dụng chẳng đồng. Huệ Năng sanh địa điểm biên địa phải tiếng nói cực nhọc nghe. Được Thầy truyền pháp, hiện nay đã được ngộ, nên làm từ bỏ tánh tự độ vậy.
Tổ nói: “Nhỏng thế! Nhỏng thế! Về sau Phật Pháp do ngươi được thông dụng, ngươi cứ đọng hướng đến phía Nam mà lại đi, chẳng yêu cầu thuyết pháp nhanh chóng, vày Phật Pháp phải tùy duyên”.
Huệ Năng tạm biệt Tổ, hướng tới Nam trải qua nhị mon tới núi Đại Du Lãnh.
Ngũ Tổ trngơi nghỉ về, mấy ngày chẳng thượng đường, đại chúng ngờ vực hỏi: “Hòa Thượng gồm bị bệnh gì chăng?”.
Tổ nói: “Bệnh thì không có, nhưng y pháp sẽ về Nam rồi”.
Hỏi: “Ai được truyền thọ?”
Đáp: “Kẻ nào Năng thì được”.
Khi ấy đại chúng new biết, phải bao gồm mấy trăm con người xua đuổi theo nhằm giành y chén, trong những số ấy gồm một Tăng tên tục là Trần Huệ Minh những năm trước có tác dụng Tđọng Phẩm tướng quân, tánh tình thô bạo, đứng vị trí số 1 đi trước, đuổi theo kịp Huệ Năng, Huệ Năng quăng quật y chén trên tảng đá nói rằng: “Y chén là đồ vật làm cho tin, há sử dụng mức độ mà lại giành được sao?”. Liền ẩn bản thân trong đám cỏ. Huệ Minc cho, mong đem y chén cơ mà chẳng nhúc nhắc được, liền kêu: “Hành giả! Hành giả! Tôi do Pháp mang đến, chẳng vì Y đến”. Huệ Năng tức thời ra ngồi bên trên tảng đá, Huệ Minh đảnh lễ nói rằng: “Mong hành mang vị tôi thuyết Pháp”.
Huệ Năng nói: “Ông đã vì Pháp nhưng mang lại trên đây thì cần dừng ngủ các duyên, chớ sinh một niệm ta đã bởi ông mà thuyết”.
Một hồi sau Huệ Năng nói: “Chẳng suy nghĩ thiện tại, chẳng nghĩ về ác, đang lúc đó loại làm sao là bổn định lai diện mục của Thượng Tọa Minh?”.
Huệ Minch ngay đó đại ngộ, lại hỏi rằng: “Ngoài lời mật, mật ý nhắc trên, còn có ý làm sao kín chăng?”.
Huệ Năng nói: “Đã nói cùng với ông thì chẳng bắt buộc mật rồi, nếu ông phản chiếu thì mật trên bên ông”.
Minc nói: “Huệ Minc cho dù sống Huỳnh Mai, thật chưa thức giấc ngộ diện mục của từ bỏ kỷ, ni được knhị thị, như bạn uđường nước, lạnh lạnh trường đoản cú biết. Nay hành trả có nghĩa là Thầy của Huệ Minh vậy”.
Huệ Năng nói: “Nếu ông như vậy, thì ta với ông thuộc thờ một Thầy Huỳnh Mai, hãy khéo trường đoản cú hộ trì”.
Huệ Minc lại hỏi: “Huệ Minh sau đây đi xđọng nào?”.
Đáp: “Gặp Viên thì xong xuôi, chạm chán Mông thì ở”. Minh đhình ảnh lễ tạm biệt.
(Minh trở xucẳng chân núi, nói với đại chúng rằng: “Chẳng thấy dấu vết làm sao không còn, cần đi phía khác nhưng tìm”. Chúng mọi tin. Về sau Huệ Minc đổi tên thành Đạo Minc nhằm rời sự trùng tên với Thầy)
Huệ Năng cho Tào Khê, bị đàn ác tìm theo, bắt buộc bắt buộc lánh nạn vào đám thợ săn uống vị trí Tđọng Hội, trải qua mười lăm năm, thường xuyên vày thợ săn uống tùy nghi tngày tiết pháp. Bọn chúng ta bảo giữ lưới, mỗi khi thấy nỗ lực trúc lọt được vào mọi thả ra không còn. Tới bữa ăn, gởi rau xanh vào nồi thịt, có bạn hỏi thì trả lời: “Chỉ ăn uống rau luộc lân cận làm thịt nhưng mà thôi”.
Một ngày cơ nghĩ rằng: “Đã mang lại dịp yêu cầu hoằng pháp tránh việc ẩn hoài”, tức khắc ra cvào hùa Pháp Tánh Quảng Châu, gặp gỡ Ấn Tông Pháp Sư giảng Kinh Niết Bàn. Có nhì vị Tăng tranh cãi về nghĩa “gió cùng lá phướn”; kẻ nói gió rượu cồn, bạn nói phướn đụng, bất đồng quan điểm không dứt, Huệ Năng chen vào nói: “Chẳng đề nghị gió cồn, chẳng đề nghị phướn đụng, cơ mà trung ương các ông động”.Cả chúng các kinh ngạc. Ấn Tông mời Năng ra ngồi bên trên cao tòa, hỏi hồ hết nghĩa lý rạm sâu, thấy Huệ Năng lời gọn gàng mà đúng lý, chẳng bởi vì văn trường đoản cú. Ấn Tông nói: “Hành trả ắt chẳng cần tín đồ thường xuyên, bấy lâu sẽ nghe Y Pháp Huỳnh Mai về Nam, liệu có phải là hành mang chăng?
Huệ Năng nói “Không dám”.
Ấn Tông liền đhình họa lễ, xin thỉnh Y Bát ra mang lại đại chúng coi.
Ấn Tông hỏi rằng: “Sự phó chúc của Huỳnh Mai truyền tbọn họ ra làm sao ?”
Huệ Năng nói: “Truyền tchúng ta thì ko, chỉ việc con kiến tánh, chẳng nên thiền lành định giải thoát”.
Ấn Tông hỏi: “Tại sao chẳng đề xuất tnhân hậu định giải thoát?”
Đáp: “Vì chính là nhị pháp, chẳng yêu cầu Phật Pháp, Phật Pháp là pháp bất nhị”.
Ấn Tông lại hỏi: “Thế nào là Pháp Bất Nhị của Phật Pháp?”
Đáp: “Pháp Sư giảng Kinh Niết Bàn, sẽ rõ Phật tánh là Pháp Bất Nhị của Phật Pháp! Nlỗi trong Kinch Niết Bàn nói: “Cao Quý Đức Vương Bồ Tát bạch Phật rằng: Phạm tứ trọng cấm (bốn giới trọng độc nhất vào giới Tỳ kheo, hệt như bạn thế gian tội trạng tử hình), làm tội ngũ nghịch với tuyệt nhất xiển đề, bắt buộc bị đoạn ngừng thiện tại căn uống Phật tánh không? Phật nói: Thiện căn gồm nhị, một là thường xuyên, nhị là vô thường xuyên, Phật tánh phi thường phi vô thường xuyên, đề xuất chẳng đoạn dứt điện thoại tư vấn là bất nhị. Một là thiện tại, hai là bất thiện tại, Phật tánh phi thiện nay, phi bất thiện nay, điện thoại tư vấn là bất nhị. Uẩn và Giới, phàm phu thấy chỉ ra rằng nhị, người trí liễu đạt thì biết tánh ấy bất nhị, tánh bất nhị tức là Phật tánh vậy”.
Xem thêm: Mối Liên Hệ Giữa Kinh Nguyên Thủy & Kinh Hoa Nghiêm Đại Phương Quảng Phật
Ấn Tông nghe xong xuôi hoan hỷ chấp tay rằng: “Tôi giảng tởm nhỏng gạch ốp nát ngói bể, ông giảng nghĩa cũng tương tự tiến thưởng ròng”
Huệ Năng bèn ở vị trí cội cây Bồ Đề khai giảng pháp môn Đông Sơn (Ngũ Tổ): “Huệ Năng đắc pháp địa điểm Đông Sơn, Chịu đựng các đắng cay, gặp mặt các nguy hại, tánh mạng tựa như chỉ tấm che, bây giờ được cùng các quan liêu, những Tăng Ni đạo tục đồng tụ tại hội này, là vì thừa khứ đọng những kiếp cúng nhường chỏng Phật, thuộc gieo thiện nay căn uống mới được nghe mẫu nhơn đắc pháp với pháp Đốn Giáo nói bên trên. Giáo pháp là vì bậc Thánh xưa giữ lại, chẳng phải từ bỏ trí của Huệ Năng. Người mong muốn nghe giáo pháp của bậc Thánh xưa, buộc phải làm cho trọng điểm tkhô giòn tịnh (trong sạch), nghe rồi nên trường đoản cú đoạn trừ nguồn gốc nghi vấn hệt như những bậc Thánh xưa chẳng bao gồm không giống biệt”.